Thủy An Lạc bước tới nghiêng đầu hỏi: "Ông ấy...!không sao chứ?"Mặc Lộ Túc đi ra sau cô, nên chắc anh ấy sẽ biết tình hình bên trong.Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ e dè của Thủy An Lạc thì thở dài và vươn tay xoa đầu cô, sau đó nói: "Chắc không sao đâu, đã đưa đến bệnh viện rồi."Sở Ninh Dực lại cau mày, cô nhóc này sao lại thân thiết với tên đó như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra là tên đó thích cô à?Mà cũng phải thôi, cô nàng này bị bại não mà, ngay đến cả anh, đối xử với cô đến thế rồi mà cũng có nhìn ra đâu."Đi đâu, anh đưa em đi." Mặc Lộ Túc dịu dàng nói."Em muốn về nhà trông Tiểu Bảo Bối." Thủy An Lạc lí nhí nói, giờ cô chỉ muốn nhìn thấy cục cưng của mình thôi, vì lúc này chỉ có cậu nhóc mới có thể khiến cho cô an lòng."Ừm, để anh đưa em về." Mặc Lộ Túc nói rồi liền đưa Thủy An Lạc lên xe.Sở Ninh Dực siết chặt hai tay nhìn chiếc xe chậm rãi xa dần kia, cô ngốc này không đi theo mình mà lại theo người khác, đã thế còn đi cùng với một tên có ý đồ khác với cô ấy nữa chứ.
Cặp mày kiếm của Sở Ninh Dực nhíu chặt dần.
Giờ anh chỉ hận không thể băm Thủy An Lạc thành tám miếng, nhưng lại phải cố tự an ủi trong lòng, vợ là mình tự chọn, là mình chọn, không được tức, không được tức, không được tức!Thế nhưng, cho dù đã cố gắng dặn lòng như vậy nhưng Sở Ninh Dực vẫn không thể dập tắt cơn giận trong lòng mình được.Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1206511/chuong-127.html