Tôi là Đặng Trần Minh Đức, Minh trong anh minh, Đức trong trí đức. Cuộc đời tôi chẳng có gì cao trào hay đáng tự hào, tất cả đều xoay quanh một người con gái tên Dương Huỳnh Nguyệt Lam.
Tôi của năm bốn tuổi, từ thấy Lam là một con bé dễ ghét đến đáng yêu. Cái đầu óc non choẹt của tôi lúc đó phải nghĩ đủ cách để khiến em cười, làm em vui. Tôi rủ em trốn học, lén mẹ móc tiền tiết kiệm trong lợn để mua kem cho em. Tôi chẳng hiểu sao tôi lại thích chơi với con bé "bánh bèo" như em, cứ hễ được nhìn thấy nụ cười chúm chím và ánh mắt to tròn của em là tôi không sao kìm lòng nổi, muốn ở gần em thêm chút nữa.
Tôi đã làm đủ trò ngu ngốc để em chơi cùng tôi, mỉm cười thích chí khi bắt được cái nhìn ngưỡng mộ của em lúc nghe tôi khoác lác về một câu chuyện viển vông nào đó. Tôi của cái tuổi ấy thật nông nổi và bốc đồng quá thể, tôi vẫn tin rằng minh đã suýt nữa giết chết em. Hối hận, tội lỗi, tôi mong ngóng từng ngày được nhìn thấy đôi chân sáo của em nhảy qua vung nước đen ngòm, lại được thấy em xuất hiện trước mặt tôi. Tôi thề sẽ không bắt em ăn thứ quả đáng ghét đó đâu.
Nhưng Lam không quay về. Em rời đi, suốt mười năm dài đằng đẵng.
Tôi không dám chắc mình có "chung thủy" chờ đợi em trong suốt một thập kỷ hay không. Nhưng kể từ khi là một đứa bé đến khi mang trong minh hình hài của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3708923/chuong-48-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.