Từ giây phút ấy, tôi không đợi lớp vỏ ấy tan đi, mà tôi tự bước ra khỏi nó. Tôi rất muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc đầu tiên, nhưng tôi không dám dùng máy quay. Vì vậy, tôi bắt đầu viết nhật ký.
Ngày hẹn hò đầu tiên, Đức gợi ý chúng tôi đến một thủy cung nhỏ mới khánh thành.
Tuy không có nhiều cá và sinh vật biển, nhưng tôi vẫn khẳng định đó chắc chắn là thủy cung đẹp nhất mà tôi từng đi trong đời. Tôi cùng cậu dưới mái vòm trong suốt, màu xanh dương chiếu xuống gương mặt cậu, hiện lên những lớp sóng không ngừng chuyển động. Tôi chỉ nhìn vào dãy bán đồ lưu niệm vài giây, Đức liền chạy đến mua một con cá voi nhỏ.
- Đẹp không?
Tôi cười:
- Đẹp lắm.
Tôi không biết Đức có nhận ra hay không, rằng tôi đang không chỉ khen con cá voi.
Ngày hẹn hò thứ năm, Đức đột nhiên nói muốn biết tất cả mọi thứ về sở thích của tôi.
- Nhiều lắm. - Tôi đăm chiêu. - Nếu là bộ phim yêu thích nhất thì chắc là thám tử lừng danh Conan.
Bị Đức "chọc" đúng chỗ ngứa, tôi bắt đầu ba hoa tán phét:
- Tớ xem phim đó từ lớp ba đến giờ luôn. Tớ rất thích tình yêu của Shinichi với Ran, thích cách Ran đợi Shinichi, thích cả cách Shinichi lo lắng cho Ran nữa, cậu không biết đâu, tớ thích Movie 4 đến phát điên luôn, nhất là đến đoạn cuối, cái đoạn...
Tôi bỗng nhiên sực tỉnh:
- Tớ xin lỗi, tớ nói linh tinh quá, cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3699114/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.