"Hôm nay là ngày thứ ba sau hôm cậu bị như vậy, không biết cậu đã đỡ chưa? Còn mệt không? Tớ đã đứng chờ cậu hơn năm tiếng trong phòng thí nghiệm, đến mức bác bảo vệ đuổi đi nhưng không thấy cậu ra, cậu ngủ luôn trong đó đấy à?"
"Hôm nay là ngày thứ năm, tớ đã nhìn được bóng lưng của cậu lúc cậu lên xe của cô Trang, cậu còn giận tớ không? Liệu có tha thứ cho tớ không? Làm sao để tớ cho cậu biết những gì tớ nói lúc ấy là lỡ lời trong lúc không suy nghĩ nhỉ? Nhưng chắc cậu không muốn nghe đâu."
"Chúc mừng tên lửa hơi nước của cậu đã phóng cao nhất khối nha! Hôm nay tớ đi xe buýt, không có cậu chẳng quen chút nào."
"Nghe nói câu lạc bộ khoa học công nghệ đã mời cậu tham gia đúng không? Chúc mừng cậu nhé! Ừm... hôm nay tớ vẫn bị bác bảo vệ đuổi về."
"Tớ ghét phải thừa nhận rằng tớ nhớ cậu. À, hôm nay Gia Khánh đã đến tìm tớ đấy."
- Đức nhờ tao bảo mày đừng đứng đợi nó nữa, buổi tối lạnh lắm.
Tay tôi run lên, Đức biết ư?
- Tao ngồi chơi thì sao? Chúng mày ảo tưởng vừa.
Khánh nhìn tôi như đang nhìn một đứa trẻ con.
- Tóm lại là đừng ngồi co ro cả tối ngắm tao nữa. - Khánh nháy mắt.
Tôi nhăn mặt phản bác:
- Tao ngắm mày bao giờ?
- Người ở trong phòng thí nghiệm vào buổi tối ngày hôm nay là tao đấy.
Tôi nghe thấy tiếng nổ của một quả bom
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3699047/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.