Tôi hỏi, ánh mắt Đức vẫn ôm chặt những vì sao.
- Cậu không nhớ.
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Bởi vốn dĩ, Minh Đức đang khẳng định chứ không phải đặt câu hỏi.
- Hay cậu gợi ý đi? Mình đã gặp nhau ở đâu chẳng hạn.
Tôi rất muốn biết.
Nhưng Đức không tiếp tục chủ đề ấy nữa, cậu đột nhiên chỉ lên trời rồi nói một câu chẳng ăn nhập:
- Trăng đêm nay đẹp nhỉ?
- Cậu không được nói như thế đâu. - Tôi đáp. - Nó là một câu tỏ tình bằng tiếng Nhật đấy, ngốc.
- Cậu mới là đồ ngốc.
Tôi có thể ngốc trong nhiều chuyện, nhưng tôi không vô ý đến mức không hiểu nổi hàm ý trong những lời Đức nói.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng không biết điều ấy có thật sự xảy ra hay không. Nhưng tôi nhớ mình đã nói một câu, một câu khiến cậu ấy thẫn thờ hồi lâu, nếu tôi không nhầm, tôi đã nói:
- Gió cũng thật dịu dàng.
Một câu trả lời với ý tứ rõ ràng như vậy, liệu Đức có hiểu ý tôi hay không?
*
Tôi tỉnh dậy trong tình trạng mệt mỏi rã rời, nhìn quanh lớp, đứa nào cũng lằm la liệt như sâu bọ. Chợt nhớ đã ngủ xuyên qua cả giờ trực, tôi hoảng hốt lay Vi dậy.
- Mày ơi hôm qua lúc 2 giờ có ai trực không, sao không ai gọi tao dậy, không khéo cháy hết bánh rồi.
Vi mở mắt, vừa nhìn thấy mặt tôi liền nhắm nghiền lại, nó cựa quậy, cất giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3699046/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.