"Sao cậu lại học piano?"
Tôi không chuẩn bị trước cho câu hỏi này, cảm xúc vừa được treo lên chín tầng mây đột nhiên bị một bàn tay vô hình đạp xuống đáy.
"Tớ được một người dạy... tớ và người ấy đã từng rất thân với nhau. Bọn tớ yêu nhau được tám tháng, trước khi bị gia đình hai bên phát hiện."
Tôi cố cười để giấu đi tâm trạng đang ngày càng chùng xuống. Phát hiện ra mình đã lỡ lời, tôi đành tìm cách đánh trống lảng:
"Vậy sao cậu lại học đàn?"
Người đằng sau tôi im lặng hồi lâu, đến mức tôi tưởng Đức sẽ không trả lời thì lại nghe thấy giọng nói có phần trầm tư cất lên, vì nuối tiếc hay thất vọng thì tôi không thể nào nhìn ra được.
"Vì tớ thấy Lam biết đánh đàn. Còn tớ thì không muốn kém hơn người tớ thích."
Không thể khống chế đôi bàn tay bất chợt run rẩy, tay tôi ấn mạnh vào những phím đàn, tạo thành một loạt những âm thanh hỗn loạn.
Không khí im lặng kéo dài rất lâu, cuối cùng tôi đã gồng vai thu hết can đảm, hạ giọng:
"Nếu như tớ đã có có thể kể cho cậu quá khứ của tớ một cách bình tĩnh như thế, thì chắc chắn là mọi chuyện đã qua rồi."
Dưới cái nhìn chăm chú của Đức, tôi đột nhiên có phản xạ né tránh trong vô thức. Không, tôi muốn giải thích cho nó hiểu hết, cố hết sức nhìn thẳng vào mắt nó, tôi thì thầm:
"Cậu có tin tớ không?"
Như nhìn thấy được ánh mắt bất an của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595893/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.