Chương trước
Chương sau
Như đã quá quen với những lời ẩn ý nửa đùa nửa thật này, tôi chỉ nhún vai, trả lời lấy lệ:

"Lỡ tớ không sẵn sàng cả đời thì sao?"

"Tớ đợi cậu."

"Hả?"

"Tớ đợi cậu cả đời."

Bàn tay đang cầm cọ vẽ của tôi đột nhiên run lên, bất giác ấn thật mạnh vào tường, màu nước theo đó chảy dài. Đến tận khi Đức tìm giấy lau vệt màu ấy đi, tôi vẫn không sao lấy lại bình tĩnh được, trống ngực đập liên hồi.

"Nếu..."

Nếu như cậu biết quá khứ của tớ, thứ vẫn luôn chôn chặt mọi ý định của tớ với cậu, liệu cậu có còn thích tớ như bây giờ không?

Lời đã bật khỏi miệng, tôi vẫn không có can đảm nói ra, đành lặng thinh nhìn Đức tỉ mỉ sửa lại chi tiết tôi vừa lỡ tay làm hỏng, quả thật nó tô màu chẳng đều tí nào, động tác vừa lóng ngóng vừa chậm chạp. Vậy mà chẳng hiểu sao, sự kiên trì nắn nót chỉnh lại từng bông hoa, cây lá ấy lại làm tôi xao xuyến đến lạ.

"Tớ đã bảo rồi..."

Tiếng của Đức như kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn lung tung trong đầu, ngạc nhiên hết sức khi phát hiện vai nó gồng hết cả lên:

"Cậu nhìn tớ như vậy sẽ khiến tớ nghĩ linh tinh mà."

"Công nhận."

Tôi chưa kịp phản bác thì Thanh Hà đã từ đâu đi tới, tay vẫn đang cầm xô rửa cỏ vẽ đen ngòm:

"Cái Lam nhìn Đức như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống nó ấy, tao đứng từ xa thôi mà nổi hết cả da gà."

"Làm gì có..."

Tôi ngại chín người, vội vã huých nhẹ chân Hà để bịt miệng nó lại, con bé giây trước vừa lườm tôi té khói đột nhiên ngó ra cửa rồi ghé tai tôi thì thà thì thầm:

"Mày có thấy con kia trông giống Đặng Đức không?"

Ngẩn tò te nhìn theo hướng Hà chỉ, tôi hoảng hồn nhận ra con chó bông trắng muốt đang vẫy đuôi đuổi theo Đăng Đạt, phải công nhận là bé cún này có bộ lông y chang quần áo của Minh Đức, từ đầu đến cuối trông cứ như anh em sinh đôi ấy...

Tôi nén cười nhìn vẻ mặt đen kịt của Đức, chỉ thấy Hà ngay lập tức chạy ra sau lưng tôi lè lưỡi trêu ngươi, những người xung quanh đều không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau, mang một hàm ý rõ ràng: Cao Thanh Hà hèn thật.

Chẳng biết Đức và Hà giải quyết thế nào, chỉ biết sau một trận rượt đuổi trên trời dưới đất sắp bật cả móng lớp lên thì bộ quần áo trắng tinh của Minh Đức nhuộm bảy sắc cầu vồng, tôi cười lộn ruột nhìn cô Mai giáo huấn cả hai đứa vẫn đang thi nhau lườm nguýt, giọng đanh thép nhưng mặt cô lại nín cười đến độ đỏ hết cả lên.

Đến khi tường lớp sắp thành công tiến hóa thành cái vườn trẻ thì cũng đã hơn sáu giờ tối, ánh hoàng hôn xen qua cửa kính chiếu lên gương mặt tinh nghịch của từng đứa, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.

Tôi hoạt động hết công suất nhai ngấu nghiến cái bánh mì thịt nướng, tay vẫn chuyên tâm tô tô trát trát con gì đó mà ngay cả người vẽ là Phạm Khánh Việt cũng không biết, để "con chó baggy trắng" bên cạnh lầm bà lầm bầm:

"Nhìn tớ tô bé Lam đẹp không này?"

Hướng mắt theo tay Đức, phát hiện trên tường từ bao giờ xuất hiện một nàng công chúa chibi, tóc là của Rapunzel, nhưng váy thì lại của Cinderella. Tôi nhăn mặt phản bác:

"Trông tớ xấu như này cơ à?"

"..."

Nhận ra mình vừa lỡ miệng, tôi đành coi như không có gì xảy ra, vừa quay ra ngoài đã bị hội Đăng Đạt túm lấy rủ chơi trốn tìm.

"Chơi trốn tìm ở trường vào giờ này á?"

Hà khinh bỉ nhìn vẻ mặt không dám tin của tôi, kéo cả tôi lẫn Đức chơi kéo búa bao. Tôi định từ chối, thấy Đức chẳng có vẻ gì phản kháng, không muốn ảnh hưởng đến cuộc vui của mọi người, tôi cũng xốc lại tinh thần tham gia cái trò kinh dị chết khiếp này.

"TAO THẮNG RỒI!"

Chưa gì Đạt đã reo lên, sau cùng thì người phải đi tìm là Thùy Linh, cả đám chia thành đội nam và đội nữ, luật là chỉ được trốn quanh tầng hai và tầng ba. Đức tìm được một góc trong nhà kho, chúng tôi vừa chui vào đã bị hai ba đứa khác cũng nhập hội.

"Đừng có trốn chung, chết chùm bây giờ!"

Tôi gào lên, cả người bị đẩy sát vào góc tường, mặc dù Đức đã cố hết sức để chống tay vào tường nhưng do sức nặng của hội Đăng Đạt, Đức vẫn bị ép mạnh vào người tôi, hương vani thoảng quanh chóp mũi, tôi đỏ mặt nhận ra Đức cũng đang rất bối rối, liền nói nhỏ:

"Không sao đâu."

Quanh đây quá tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt Đức, chỉ có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của nó đang phả vào hõm cổ mình, yên tĩnh đến mức tôi nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực của cả hai.

Tôi và Đức, thật sự chưa bao giờ gần nhau đến thế.

"THẰNG ĐẠT, THẰNG VIỆT, THẰNG ĐỨC, CÁI HÀ, CÁI LAM!"

Trong lúc tôi còn đang đau khổ chịu đựng sức ép từ đám bạn chết tiệt, tiếng Thùy Linh đã từ đâu reo lên, ngay tức thì, hội Đạt cũng chạy ào ra để chạm tay vào chỗ Linh nhắm mắt hay nói theo cách dân gian là "tê".

Trong phút chốc, cả người tôi như được giải thoát, định chạy ra ngoài thì đã bị một bàn tay giữ lại, lúc này tôi mới phát hiện Đức vẫn còn ở đây. Chưa kịp để tôi hiểu ra chuyện gì thì đã bị nó kéo đi, tôi mơ hồ nhận ra mình đang đứng rất gần chỗ Thùy Linh vừa nhắm mắt. Thế là bộp một cái, Đức đập tay vào đúng chỗ ấy, để Linh còn đang đánh nhau với Hà tức đến giậm chân:

"Tao vừa hô tên chúng mày từ vừa nãy rồi cơ mà?"

Chẳng có vẻ gì là chột dạ, Đức nhún vai:

"Mày có nhìn thấy tao với Lam đâu?"

Không chỉ Linh bị chặn họng không nói được gì, tôi cũng như sực tỉnh. Góc nhà kho ấy rất chật, nếu Linh nói có thể nhìn thấy cả hội Đăng Đạt lẫn tôi và Đức ở tận trong cùng thì chắc chắn là nói dối. Thế là tôi lại một lần nữa than thầm, công nhận tư duy của thủ khoa quần trắng nhạy bén thật.

Cuối cùng thì không ai trong chúng tôi bị ma giấu như những gì tôi lo sợ, dọn dẹp đủ thứ xong xuôi, tôi hoảng hồn nhận ra mảng áo sau của mình nhuộm đủ loại màu. Nhớ đến lúc Đức áp sát vào người tôi, khoảnh khắc nó cầm tay tôi chạy đi, trong lòng tôi đột nhiên dấy lên một cảm giác không thật, hệt như một giấc mơ.

...

Hôm trang trí tường rất vui, chạy đuổi cười đùa đến phát mệt, tôi suýt thì quên mất ngày mai chính là ngày công bố kết quả thi học sinh giỏi.

Cả lớp túm năm tụm bảy vào trước máy tính, tôi lo lắng đến nỗi không mở nổi miệng nói chuyện, Đức dùng tay bao quanh khống chế lấy đôi tay đang run bần bật của tôi dưới gầm bàn, chẳng có vẻ gì như học sinh đang đợi điểm.

Bảng giải lần lượt được công bố, cứ đến môn nào là cô Mai lại hét to:

"Đây là địa à? THANH HÀ GIẢI NHÌ!"

Ngay tức khắc là tiếng đập bàn của cả lớp và cả vẻ mặt mãn nguyện của Hà, những đứa chưa biết kết quả như tôi thì lòng ngày một nặng thêm, chỉ muốn nhanh nhanh đến môn của mình. Không ngoài dự đoán, cô vừa click vào bảng giải của tuyển Lý, tên của Đức đã đứng ngay hàng đầu tiên. Còn giải gì nữa?

"18,5 trên thang điểm 20, quái vật à?"

Đạt lầm bầm, áp lực trong tôi lại càng cao thêm. Nếu như ngày hôm nay điểm của tôi kém Đức, chắc chắn tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn nó nữa, rồi tôi sẽ lại bị giày vò bởi suy nghĩ mình không xứng với Đức, chắc chắn thế.

"Lịch sử đây rồi!"

Như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man, tôi căng mắt ngó vào màn hình chi chít chữ, tiếng cô Mai lại vang lên:

"Nguyệt Lam nhà mình cũng giải nhì mấy đứa ơi!"

Nếu như phải dùng bút để kể lại cảm xúc lúc này thì tôi sẽ không biết phải miêu tả như thế nào, mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng, chỉ có người bên cạnh lo lắng quay sang nhìn tôi. Ánh mắt ấy càng làm tôi xấu hổ hơn.

Bốn năm mà cũng chỉ đến thế thôi à...

Đầu tôi liên tục lặp lại suy nghĩ ấy, từ đầu đến cuối tiết chỉ biết chớp mắt liên tục để nước mắt không chảy ra. Thật ra thì, Lịch sử cũng chẳng phải là khó, tôi cũng chẳng thích sử. Tôi theo nó nhiều năm như thế cũng chỉ vì muốn chứng minh rằng tôi giỏi, nhưng kết quả đã chứng minh, tôi không đủ năng lực.

Thành công của con người chỉ có 1% là năng khiếu và 99% là sự cố gắng. Nhưng 1% năng khiếu còn quan trọng hơn 99% còn lại.

Tan học, tôi tìm cho mình một chiếc ghế đá trong góc khuất dưới tán cây bàng xum xuê lá, vừa ngồi xuống đã giật mình quay ra sau nhìn bàn tay vừa đặt lên vai mình. Tôi nghĩ là Hà, nhưng hóa ra lại là người tôi không muốn gặp nhất lúc này.

"Chúc mừng cậu nhé."

Tôi thì thầm. Đức chẳng nói gì, ánh mắt dừng lại trên người tôi một lúc lâu, sau thì hơi ngả người ra sau, giọng nói ấm áp lạ kỳ:

"Lam đừng kìm nén như thế, cậu có thể khóc mà."

Tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng, tôi nửa khóc nửa cười, lấy tay ôm mặt:

"Đức có thấy tớ mít ướt không?"

Quả thật, tôi đã khóc trước mặt nó không biết bao nhiêu lần, vậy mà Đức chẳng chê đâu. Tôi để Đức gạt nhẹ tóc mình sang một bên, cảm nhận được Đức hơi chần chừ đặt tay lên lưng tôi, vỗ nhè nhẹ.

"Không mít ướt đâu, chỉ cần Lam khóc xong sẽ hết buồn là được."

Và thế là lâu lắm rồi tôi mới khóc một trận to như vậy, thu chân lên ghế, tôi cứ thế để nước mắt tuôn ra, thi thoảng còn có vài chị đi qua nhìn nhìn. Tôi không ngại, vì có người từ lâu đã đứng dậy chắn trước mặt tôi.

Đức hơi ngập ngừng trong cổ họng, tôi biết điều nó sắp nói thông qua Việt từ vài ngày trước, ngay lập tức lắc đầu:

"Cậu đừng tỏ tình tớ lúc này, đừng nói gì cả. Tớ xin cậu đấy."

Tôi cứ lặp đi lặp lại như vậy, dưới chiều hoàng hôn, tôi không dám nhìn vào ánh mắt của Đức đang chiếu lên người mình, cảm giác thất bại ngày càng trào lên, tôi cứ thế ôm mặt vào đầu gối, khóc nức nở như một đứa trẻ con.

Tôi không nhớ mình đã về nhà thế nào, chỉ nghe theo lời Đức rửa mặt bằng nước mát để không bị sưng mắt, vụng về nhấp vào màn hình thông báo khi màn hình sáng lên.

Tôi biết trend mời một người thích một page trên facebook để thể hiện hàm ý, chẳng hạn như "abc đã mời bạn thích cô ấy vì cô ấy yêu bạn rất nhiều". Tôi đã tưởng Đức cũng như thế. Cho đến khi đọc kĩ dòng thông báo mới bần thần hồi lâu.

"Đặng Trần Minh Đức đã mời bạn thích chính mình vì bạn đã cố gắng nhiều rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.