Như đã quá quen với những lời ẩn ý nửa đùa nửa thật này, tôi chỉ nhún vai, trả lời lấy lệ:
"Lỡ tớ không sẵn sàng cả đời thì sao?"
"Tớ đợi cậu."
"Hả?"
"Tớ đợi cậu cả đời."
Bàn tay đang cầm cọ vẽ của tôi đột nhiên run lên, bất giác ấn thật mạnh vào tường, màu nước theo đó chảy dài. Đến tận khi Đức tìm giấy lau vệt màu ấy đi, tôi vẫn không sao lấy lại bình tĩnh được, trống ngực đập liên hồi.
"Nếu..."
Nếu như cậu biết quá khứ của tớ, thứ vẫn luôn chôn chặt mọi ý định của tớ với cậu, liệu cậu có còn thích tớ như bây giờ không?
Lời đã bật khỏi miệng, tôi vẫn không có can đảm nói ra, đành lặng thinh nhìn Đức tỉ mỉ sửa lại chi tiết tôi vừa lỡ tay làm hỏng, quả thật nó tô màu chẳng đều tí nào, động tác vừa lóng ngóng vừa chậm chạp. Vậy mà chẳng hiểu sao, sự kiên trì nắn nót chỉnh lại từng bông hoa, cây lá ấy lại làm tôi xao xuyến đến lạ.
"Tớ đã bảo rồi..."
Tiếng của Đức như kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn lung tung trong đầu, ngạc nhiên hết sức khi phát hiện vai nó gồng hết cả lên:
"Cậu nhìn tớ như vậy sẽ khiến tớ nghĩ linh tinh mà."
"Công nhận."
Tôi chưa kịp phản bác thì Thanh Hà đã từ đâu đi tới, tay vẫn đang cầm xô rửa cỏ vẽ đen ngòm:
"Cái Lam nhìn Đức như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống nó ấy, tao đứng từ xa thôi mà nổi hết cả da gà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595888/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.