Chương trước
Chương sau
Bù đắp cho những tháng ngày bị hành hạ lên xuống, 10A2 trở thành một trong những lớp có tiết mục được biểu diễn chính thức, có trời mới biết lúc đấy cả lớp vui thế nào, bởi vì tôi cũng không biết.

Trường đột nhiên vác loa thông báo vào lúc gần 9 giờ sáng, khi mà cả lớp còn đang nghe cô Mai chửi vì 2/3 không thèm làm bài tập, Đức còn đang nhoài người che cho tôi vẫn lơ mơ ngủ thì giật mình nghe loa thông báo tiết mục được chọn, chưa kịp phản ứng đã thấy cả lớp hú hét ầm ĩ, cô Mai vừa nhăn mặt như ăn phải chanh cũng vỗ tay tán thưởng.

"Lớp mình được chọn à?"

Tôi hỏi câu như người rừng, cả lũ quay xuống nhìn tôi như sinh vật ngoài hành tinh mới rơi xuống Trái Đất, Đức bên cạnh phì cười ấn tôi xuống tay nó giục tôi ngủ tiếp, thế là tôi lại nằm bò ra ngủ ngon lành.

Chẳng trách được, hôm qua tôi và vài người nữa đã cắm rễ trên trường đến gần nửa đêm để hoàn thành bài báo tường cho lớp, cô Mai thừa biết tôi coi ngủ như một nửa cuộc sống mà cứ liên tục yêu cầu tôi sửa bài từng li từng tí, tôi mệt đến nỗi phải vất xe ở trường, vật vờ ngồi sau Đức để nó chở về, trên đường đi không biết ngủ gà ngủ gật suýt rơi xuống đất bao nhiêu lần.

Đến lúc nghe Đức kể tôi mới biết nó phải vừa dắt xe vừa giữ người tôi để tôi không bị ngã trên cả đường đi, lúc về đến cổng tôi còn ngồi sụp xuống khóc vì bị phá giấc ngủ, hại Đức phải í ới gọi bác Minh ra mở cửa. Sáng nay bác Minh chẳng đả động gì với tôi, nhưng kiểu gì bác cũng kể cho mẹ, ôi trời đất ạ..

Mãi tôi mới tỉnh táo được đôi chút thì đã gần hết tiết toán, tôi cố nén cơn ngáp dài vừa truyền đến, thấy cả lớp đang trèo hết lên bàn giáo viên, cả tổ một gần như còn mỗi tôi và Đức ngồi tại chỗ. Tôi giật mình phát hiện ra tôi đã nằm trên tay Đức gần 40 phút, liền ngồi thẳng người thắc mắc:

"Sao không gọi tớ dậy, tê tay lắm không?"

"Có tê đâu."

Đức cười cười thu tay về, mồm nói không tê mà rõ ràng động tác tay của nó cứng ngắc, tôi vừa định hối lỗi, nhớ đến chuyện tối qua liền lườm nguýt:

"Tớ còn chưa tính sổ cậu đâu."

Tôi chẳng có chút ký ức nào từ lúc lờ đờ trèo lên xe Đức về, nhưng tôi nhớ rất rõ, lúc đứng trước cổng khóc như con hâm vì không được ngủ, rõ ràng nó đã ôm tôi ngay trước khi bác Minh chạy ra. Lúc ấy tôi mệt đến nỗi chẳng còn sức để ý, giờ lại có cớ để dọa nạt.

Có một điều mà Minh Đức không biết rằng tôi hoàn toàn không thấy khó chịu, nếu không nói tôi còn cảm thấy thích nữa là, nhưng tất nhiên tôi không thể nói ra được.

"Sáng nay tớ mua bánh mì cho cậu rồi mà.."

Một lần ôm tôi chỉ xứng đáng cho cái bánh mì thôi à?

"... với tớ vừa làm bài tập Lý cho cậu."

"..."

Tôi suýt thì quên mất cái lợi lộc này, đành ho khan đổi chủ đề:

"Bọn nó làm gì trên kia đông thế?"

"Hình như lớp mình chuẩn bị mua màu trang trí lớp, đang thảo luận gì đấy."

Tôi không phản kháng để Đức vò tung đầu tôi lên, thật ra ban đầu cứ một lần như thế là tôi lại phải buộc lại tóc, nhưng bây giờ sau mỗi lần xoa đầu tôi như xoa đầu cún nó đều tự giác buộc lại cho tôi. Nói ra thì ngại, Đức còn buộc đẹp hơn tôi tự buộc, quan trọng là nó không bắt tôi phải cúi xuống mà đều đứng dậy để buộc tóc tôi lên cao.

Nếu như có giải tinh tế của năm, nhất định tôi phải dùng 10 tài khoản để vote cho Minh Đức.

"KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU CÔ ƠI!!"

Tôi tò mò đi lên bục giảng, chỗ mà hội Đăng Đạt vừa kêu ầm cả lên, cô Mai thấy tôi ngay lập tức dí cho tôi cái điện thoại, giọng bất mãn:

"Cái Lam thấy mẫu này ổn không? Cô ưng lắm mà bọn điên này cứ chê nãy giờ."

Tôi vừa ngó vào, đầu liền như bị ai đóng đinh, khóc không ra nước mắt. Cô Mai chọn một cái mẫu hoa lá cành, bươm bướm mây xanh chó mèo đủ cả, tôi có thể chắc chắn rằng nếu vẽ cái này lên tường thì chúng tôi sẽ không phải lớp 10A2 mà là nhà mẫu giáo 10A2 mới đúng.

Trước ánh mắt đe dọa của cô Mai, tôi đành nuốt nước bọt gật đầu lia lịa:

"Em thấy mẫu này đẹp thật cô ạ."

Thế là chiều hôm đấy chúng tôi vác một đống màu nước lên lớp, chính thức bắt tay vào công tác biến lớp thành cái trại trẻ.

Đức không biết móc đâu ra hai cái tạp dề, tôi còn đang đứng yên để nó đeo hộ đã bị hội Hà lườm nguýt đầy khinh bỉ, biết mình vừa đắc tội với cả lớp, tôi đành ngậm mồm làm thinh.

"Bọn mày vẫn chưa yêu nhau nữa à?"

Tôi chuyên tâm tô tô trát trát trên tường, phản bác lại Hà mà không mất một giây suy nghĩ:

"Bọn tao yêu nhau thì mày trúng số à?"

"Tao đang hỏi nghiêm túc đấy."

Tôi dừng tay, "Tao thích tao với Đức như thế này hơn."

Hà lo cho mối quan hệ của tôi hơn cả tôi, nó vừa xuýt xoa vì vẽ sai vừa lên giọng y chang mẹ tôi:

"Mày thích chứ Đức có thích không? Nhỡ thằng Đức từ bỏ thì sao?"

"Thế thì Đức cũng đâu thật sự thích tao?"

Tôi đáp chắc nịch, Hà nhìn tôi tặc lưỡi:

"Đừng có đánh trống lảng, mày đang sợ cái gì thế? Sợ mày coi Đặng Đức là người thay thế hay là vì mày không thích nó?"

Khi nói chuyện với Tâm tôi có thể dễ dàng qua mặt nó vì Tâm chỉ biết một phần của câu chuyện, còn Hà thì khác. Hà là người có mặt trong toàn bộ cuộc sống của tôi từ bé đến giờ, nó hiểu tôi rất rõ, rằng vì sao tôi cứ mãi chần chừ.

"Tao nghĩ là vế trước."

Tôi nặng nhọc trả lời, dù né tránh đến đâu thì cũng sẽ có ngày phải đối diện, quá khứ là thứ mãi mãi không thể phủ nhận, dù ta có cố đến đâu đi chăng nữa.

"Chuyện cũng qua lâu rồi mà, thỉnh thoảng tao thấy Đức hơi giống người ấy thật, nhưng không phải vì thế mà mày phải nghi ngờ cả mày và nó. Chỉ cần mày muốn, hiểu ý tao không?"

Tôi không đáp, Hà tinh ý nhanh chóng lấy lại vẻ gợi đòn, quệt màu vào tay tôi:

"Thật ra có người yêu hay không cũng không quan trọng lắm, mày biết quan trọng là gì không?"

"Không?"

Tôi ngẩn tò te, Hà cười ngoác đến tận mang tai:

"Quan trọng là important."

Sau vài giây đực mặt trước câu đùa nhạt toẹt của Hà, tôi liền bật mode cười giả tạo đập bồm bộp vai nó:

"Ha ha ha ha ha ha cười chết mất, đó giờ tao chưa gặp ai mận như mày luôn á, há há há."

Hà nhìn tôi như ác quỷ, ngay lập tức tránh xa như sợ sẽ nhiễm máu điên của tôi. Nó đùa tôi đã có lòng cười cho rồi còn gì!!

"Bé Lam có chuyện gì vui ạ?"

Đức giúp tôi tô mấy phần mây tôi không với đến, tôi để ý thấy đầu gối nó hơi bẩn, đoán ngay là vừa phải quỳ xuống để vẽ mấy con cá đang bơi lội cho cô Mai, phì cả cười:

"Đâu có đâu."

Nó dừng tay làm tôi đột nhiên chột dạ, liền giả vờ tập trung vẽ vời.

"Lúc nãy tớ thấy Hà nói gì đó có tên tớ, trông cậu không vui lắm."

Tôi suýt thì bật ra câu cậu đang theo dõi tớ đấy à, đầu láo liên tìm lý do giải thích, chưa kịp mở miệng đã bị chặn lại:

"Nếu như có một chuyện liên quan đến tớ làm cậu cảm thấy không vui thì bé Lam đừng nghe nữa nhé."

Tôi bất ngờ quay ra sau, chạm vào ánh mắt suy tư mà tôi không thể nào đọc được của Minh Đức, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi ẩn ý trong câu nói đó, lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an kỳ lạ. Như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Đức vội giải thích:

"Tớ không có ý gì đâu, tớ chỉ muốn khi nhắc đến tớ cậu sẽ thấy vui, Lam hiểu ý của tớ không?"

Tôi trầm tư không đáp, im lặng đến nỗi nghe thấy hơi thở nặng nhọc của chính bản thân.

"Cậu có thấy mình nên có một mối quan hệ rõ ràng không?"

Vẻ ngạc nhiên không hiểu của Đức làm tôi bối rối quá chừng, đành cắn răng tìm từ ngữ phù hợp:

"Thì là... cậu có cảm thấy mình nên... xác định một quan hệ kiểu như... người yêu không?"

Tôi nín thở chờ câu trả lời của Đức, biết chắc nó cũng đang bất ngờ vì người lúc nào cũng né tránh như tôi lại đột nhiên nhắc đến chủ đề này, mãi sau tôi mới nghe thấy tiếng Đức bên tai, nhẹ như không thể nhẹ hơn được nữa.

"Tất nhiên là tớ muốn chứ.."

Đức cười cười lau vết màu dính trên má tôi, tôi gần như thấy toàn bộ mặt mình phản chiếu trong ánh mắt y hệt hai vầng trăng nhỏ của Đức:

"Nhưng tớ biết Lam chưa sẵn sàng, nên tớ sẽ không ép cậu chỉ vì tớ muốn. Đến một ngày Lam chấp nhận tớ, chắc chắn tớ sẽ là người chủ động, vì vậy.."

Đức ngân dài từ cuối, giọng nói ấm áp lạ kỳ, tôi bỗng nhận ra, đây chính là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất giữa tôi và Đức.

"... tớ có thể chờ Lam, bao nhiêu lâu cũng được."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.