"Oaaa... oa.a...oa.. con không chịu đâu, con không muốn đi, con muốn ở nhà với mẹ cơ."
"Khóc cái gì mà khóc cơ chứ, con trai con đứa, mày nhìn chị mày xem, đi học chị có khóc đâu, mày chỉ đến lớp mầm thôi có gì mà gào lên."
Mặc kệ đời, thằng Minh cứ khóc không chịu đi học, lúc này Thuỳ bực mình lắm rồi, cô không muốn ngồi chờ thằng nhóc này nữa, thà cứ đi trước còn dễ chịu hơn là phải nghe tiếng khóc của nó.
"Con đi trước đây ạ, mẹ cứ dẫn nó đi lớp mầm là được."
"Đấy mày thấy chưa, chị đòi đi tới trường trước luôn rồi kìa, giờ mày có chịu đi không thì bảo?"
Thằng Minh không vì thế mà ngừng khóc, mẹ nó lúc này cũng bất lực lắm rồi, bà quay sang hỏi Thuỳ:
"Tự đi có được không, hay cứ ngồi đợi mẹ một tí, thằng Minh không đi cho nó ở nhà."
"Không cần đâu mẹ."
"Haiz, thôi tuỳ mày, mà đã mang theo cơm chưa?"
Con bé gật đầu.
Mẹ nó ném cho nó câu " Đi cho cẩn thận " rồi vào soạn đồ chuẩn bị đi làm, mặc kệ thằng Minh khóc inh ỏi.
Lúc đi ra cổng, Thuỳ gặp cô Dương đang tưới vài bồn hoa gần đấy, nó bước tới, chào hỏi:
"Con chào cô Dương ạ."
Cô Dương thấy Thuỳ liền đáp lại ngay:
"Ừ chào con. Bọt nay đi học một mình luôn hả, giỏi ghê ta. À hay là con đi học cùng với Hoàng Anh luôn nhé, dẫu sao cũng học chung lớp với nhau cả mà."
Nó còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-nho-khong-ngan-ngui/2844379/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.