Cơn ái tình qua đi, Tiểu Bình ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều. Lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong lòng của Tôn Gia Long. Hai người không hề mặc quần áo, da thịt trần trụi dính sát vào nhau, tấm chăn hờ hững đắp ngay eo.
Tiểu Bình ngước mặt lên nhìn, Tôn Gia Long vẫn đang ngủ say, hơi thở anh đều đều phát ra.
Tiểu Bình say sưa ngắm anh không rời mắt. Cô chưa từng phủ nhận rằng Tôn Gia Long rất điển trai. Cô không ghét anh, chỉ ghét thói trăng hoa ong bướm của anh mà thôi.
Tiểu Bình vẫn còn nhớ ra hai người vừa xảy ra chuyện gì nên khi tỉnh dậy cô vẫn bình thản, không khóc cũng không nháo. Mặc dù bị trúng thuốc nhưng vẫn là cô tự nguyện, làm sao trách được anh?
Cũng may cô mất đi sự trong trắng cho một người quen, chứ nếu như mất dưới tay tên Nguyên Đào kia, Tiểu Bình cô biết tìm ai mà chịu trách nhiệm.
Tiểu Bình thừa nhận lúc nhìn thấy Tôn Gia Long xuất hiện, cô gần như mất đi sự sợ hãi, thay vào đó là sự an toàn mà anh mang đến.
“Em cứ ngắm anh như vậy, anh sẽ tính phí đấy!”
Giọng nói thâm trầm từ trên đỉnh đầu truyền xuống khiến Tiểu Bình giật mình. Cô đỏ mặt úp mặt vào ngực anh, khẽ nói:
“Em rất nghèo! Ngắm một chút thôi không được hay sao?”
Ai đó bật cười, cúi xuống hôn lên tóc cô:
“Lấy anh rồi em không sợ nghèo nữa.”
Tiểu Bình cụng trán vào ngực anh như gà mổ thóc, chu môi nói:
“Anh rất trăng hoa, em không thèm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/439237/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.