Nguyên Đào nhìn bầu ngực tròn trịa trước mặt, ánh mắt còn sáng hơn đèn pha. Vùng đồi núi được ôm trọn bởi chiếc áo ngực màu nude, lộ ra đường rãnh sâu hút. Hắn ta liếm môi, cúi xuống úp mặt vào giữa ngực Tiểu Bình mà hôn.
Tiểu Bình lắc đầu, chân tay cựa quậy không cho hắn hành động. Nhưng trong người cô lại trái ngược với suy nghĩ, bản thân trỗi dậy ham muốn mãnh liệt, dường như dưới sự tiếp xúc của Nguyên Đào, cả người cô dần dễ chịu hơn.
Nhận thấy Tiểu Bình dưới thân sắp chịu không nổi, Nguyên Đào khẽ cười. Nước hoa mà hắn ta đưa cho cô là loại chế tạo đặc biệt. Người ngửi phải sẽ đê mê, bị hấp dẫn bởi đối phương. Còn người sử dụng, nước hoa thấm vào trong tĩnh mạch chạy dài xuống cơ thể khiến họ không làm chủ được bản thân, dục vọng xâm chiếm cả cơ thể lẫn trí óc.
Khi Tiểu Bình nghĩ bản thân tới đây là xong rồi, không ai có thể cứu được mình nữa thì cánh cửa phòng vang lên một tiếng động lớn đập mạnh vào tường. Một dáng người cao ráo xẹt vào nắm lấy áo Nguyên Đào kéo ra, giáng một cú đấm vào mặt hắn, sau đó dùng chăn phủ lên người Tiểu Bình, che đi nửa thân đã bị lộ.
Nguyên Đào bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay. Hắn chống tay đứng dậy, lau máu ở khoé miệng, nghiến răng tức giận vì bị phá đám, cung tay đưa lên nhào về phía người kia mà hét:
“Thằng chó! Mày là ai mà dám phá đám chuyện tốt của tao?”
Tôn Gia Long cười nửa miệng, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/439236/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.