Hôm sau, lúc Nhã Yên đến phòng trà thì đã nghe bên trong có tiếng cãi vả của ông chủ Dương và một cô gái.
“Ông nói gì chứ? Tôi bị đuổi ư? Có phải người thay thế tôi là cô ta không?”
Mỹ Lệ tức giận chỉ tay vào Nhã Yên vừa xuất hiện, cô ta vốn dĩ xin nghỉ có một ngày nhưng không ngờ lúc đi làm lại, Dương Thịnh liền bảo đã kiếm được người thay thế cô ta.
“Mỹ Lệ, cô nghe tôi nói. Hôm qua cô nghỉ đột xuất, cũng may cô Triệu đây đã giúp tôi đối phó được tình huống đó. Nếu bây giờ tôi cho cô ấy nghỉ việc thì không phải cho lắm.”
Dương Thịnh cố hoà hoãn, trấn an Mỹ Lệ nhưng cô ta tính tình nóng nảy không chấp nhận lý do này, liền quát lên:
“Không đúng, đồ dối trá. Không phải vì cô ta vừa biết đàn vừa biết hát nên ông tiện một công đôi việc sao?”
Dương Thịnh chột dạ, ông ta thừa nhận Mỹ Lệ nói đúng. Nhưng cái quan trọng, là khách của ông ta rất thích Nhã Yên.
Nhã Yên nãy giờ chỉ biết đứng im lặng. Ban đầu cô chỉ đến xin đàn, còn hát chỉ là bất đắc dĩ nên cô không muốn họ vì mình mà xích mích.
“Ông chủ Dương, tôi vốn dĩ chỉ muốn xin đàn thôi. Còn hát cứ để cho Mỹ Lệ hát, tôi...”
Nhã Yên chưa dứt câu, Mỹ Lệ đã cắt ngang:
“Cô câm miệng cho tôi! Đã cướp việc của tôi còn ở đây giả vờ lương thiện sao?” - Rồi cô ta quay lại ông Dương - “Tôi muốn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/272683/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.