Tại phòng trà T&T
“Làm sao đây? Cái tên đánh đàn kia đột nhiên xin nghỉ ngang, giờ biết kiếm ai thế vào đây? Còn cả Mỹ Lệ nữa, tức chết tôi mà!”
Dương Thịnh vò đầu bứt tai đi qua đi lại. Chuyện là cái người đàn piano không biết có việc gì đột nhiên xin nghỉ ngang khiến cho ông ta không biết phải kiếm ai thay vào. Còn Mỹ Lệ - ca sĩ hát chính của phòng trà, cô ta gọi điện cho Dương Thịnh, chỉ nói một câu hôm nay có việc không đến được rồi cúp máy, hoàn toàn không cho ông ta cơ hội trở tay.
“Ông chủ, cô gái hôm trước lại đến.”
“Lại nữa sao? Cô gái này cũng thật quá kiên trì rồi. Dù sao hôm nay Mỹ Lệ cũng không đến được, cứ thử xem sao.”
Dương Thịnh thở dài, sau đó bảo người kia cho cô gái ấy vào gặp anh ta.
“Nhưng mà cô ta có làm được không ạ? Hôm nay lại có khách quý nữa.” - Người nhân viên lo lắng.
Dương Thịnh day day chán suy nghĩ, cảm thấy bất lực nói:
“Cứ thử đại thôi chứ biết sao giờ, chúng ta cũng hết cách rồi. Tôi nghĩ cô ta biết đàn chắc hát cũng không đến nổi nào.”
Người nhân viên kia gật đầu rồi đi ra ngoài.
Nhã Yên được dẫn tới trước mặt chủ quán. Đã hơn một tuần nay, ngày nào Tiểu Bình cũng đưa cô đến để xin được đàn. Nghe Tiểu Bình bảo, ở đây là phòng trà được nhất ở thành phố này. Mặc dù chỗ này không phải là nơi xa hoa gì nhưng lại vô cùng thanh tịnh, không ồn ào như vũ trường hay quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/272682/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.