Trong đầu Liễu Chanh Chanh lúc này toàn những thứ kỳ dị. Cô mất hồn mất vía cầm điện thoại đi tới phòng bảo vệ, thành thật đưa điện thoại của Chử Dực cho ông chú ở phòng bảo vệ. 
Thật lòng mà nói, tâm trạng cô lúc này còn rối hơn xuống mồ. 
“Cô gái, cô gái? Cô gái!!!” 
“Dạ?” Khi ông chú ở phòng bảo vệ gọi cô tới lần thứ ba thì Liễu Chanh Chanh mới hoàn hồn lại. 
Ông chú bảo vệ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, cô gái này không bị làm sao chứ? Sao cả người giống như sống dở chết dở thế này? Chẳng lẽ là thất tình sao, bọn trẻ ngày nay thật là… 
“Cô gái, cháu phải vui lên, những chuyện như này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu sau này đâu!” Ông chú bảo vệ vỗ vai cô, hy vọng cô đừng quá buồn. 
Liễu Chanh Chanh thấy có chút bối rối. Tuy rằng cô không biết ông chú này đang nói gì, nhưng cô cảm thấy hình như ông chú này đã hiểu lầm gì đó rồi thì phải. 
“Chú, chú…” Hiểu lầm cháu rồi! 
“Đừng chú chú rồi cháu cháu nữa, điện thoại này cháu nhặt được ở chỗ nào, để chú dán ghi chú lên đồ bị mất.” Ông chú đó cầm cái bút bi trong ống đựng bút lên, chuẩn bị viết lên giấy. 
Liễu Chanh Chanh im lặng một hồi, cuối cùng trả lời: “Ở… Khu Đông ạ.” 
“Chỗ nào ở khu Đông?” 
“Trên mặt đất ạ.” 
“Thời gian?” 
“Vừa rồi ạ.” 
“…” Này khác gì nói như không nói không! 
Sau khi giải thích rõ ràng với nhân viên bảo vệ, Liễu Chanh Chanh chuẩn bị rời đi, trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-de-thuong-cua-chanh-chanh/1736808/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.