Trước câu hỏi “con gà có trước hay là quả trứng có trước”, Liễu Chanh Chanh và Chước Diễm tranh luận ở trong game cho đến khi đèn tắt mà vẫn chưa có kết quả. Vốn dĩ cô chỉ tùy tiện tìm một lý do để hỏi, nhưng anh chàng Chước Diễm lại thật sự nghiêm túc phân tích với cô hơn nửa buổi tối. Như vậy, ở một khía cạnh nào đó, đại thần thật sự để tâm đến những chuyện vụn vặn sao? Mấy buổi chiều gần đây cả Liễu Chanh Chanh và Ôn Đồng đều không có tiết học nên hai người bọn họ đã đến quán nước Mèo Đen ở khu Đông để hỗ trợ, thuận tiện “đi làm” trong ngày khai trương của quán nước này. Vào giờ cao điểm của buổi trưa ngày khai trương, trong quán có thể nói là chật kín hết chỗ. Không chỉ bởi vì quán nước này đang có chương trình mua ba tặng một, mà còn là vì các nữ sinh khoa học tự nhiên ở ký túc xá khu Đông đều đang chen chúc trong cửa tiệm. Không vì lý do nào khác, bởi vì Chử Dực đã mang theo đám bạn cùng phòng của anh tới ủng hộ. Khi Ôn Đồng nhìn thấy cảnh này, cô ấy chỉ có thể khen ngợi Liễu Chanh Chanh: “Có cậu cho nên Chử Dực mới tới đây đó. Chao ôi, sức sát thương của nam thần quá mạnh. Ai cũng biết con gái khoa học tự nhiên ở khu Bắc rất ít khi tới bên này.” Liễu Chanh Chanh bê khay cốc nhìn Chử Dực và bạn của mình đang ngồi trong góc, đồng tình nói: “Ừ… Nhưng mà Đồng Tử này, chú ý cách dùng từ của cậu.” “Đúng đúng đúng, tớ phải chú ý hình tượng, bọn họ đều là bạn của nam thần.” “…” Hình như ý cô nói đâu phải là cái này. Nhận thấy Liễu Chanh Chanh đang nhìn mình, Chử Dực rất tự nhiên mà gật đầu với cô. Liễu Chanh Chanh vì lễ phép nên cũng bình tĩnh đáp lại bằng một nụ cười, nhưng người chủ động tiến tới chào hỏi không phải là cô mà là anh. Nhìn thấy nam thần bước từng bước tới gần, Liễu Chanh Chanh dần dần cảm thấy có chút nghẹn. “Này… Tại sao mỗi lần em nhìn thấy anh là em đều lộ ra vẻ sống dở chết dở vậy?” Chử Dực nhìn cô bằng ánh mắt bất lực. Chẳng lẽ nhìn anh đáng sợ như vậy sao? Nghe Chử Dực nói vậy, Liễu Chanh Chanh mới nhận ra thì ra vẻ mặt của cô biểu lộ ra rõ ràng như vậy… Thôi được rồi, cô thừa nhận lần nào cô cũng bị khí chất của Chử Dực dọa sợ, nhưng cũng không đến mức sống dở chết dở đâu nhỉ? Cô lập tức biện giải cho mình: “Sư huynh, anh hiểu lầm rồi, sao em có thể sống dở chết dở được chứ… Chỉ là một chút thôi…” Liễu Chanh Chanh nhất thời không biết nên nói gì, cô liền hướng ánh mắt sang bên cạnh cầu cứu Ôn Đồng đang xem kịch hay. Nhìn thấy ánh mắt của nam thần và bạn thân đều đổ dồn về phía mình, Ôn Đồng lập tức nhận ra sự tồn tại như “cái bóng đèn” của mình, liền nói: “Đúng rồi, tớ nhớ ra tớ chưa mang đồ uống đến cho khách ở bàn 5. Hai người cứ từ từ nói chuyện đi nhé.” Này, đừng đi như vậy chứ! “Em không cần phải sợ anh như vậy, anh cũng đâu có ăn thịt em đâu.” Chử Dực trêu chọc cô. Liễu Chanh Chanh xua tay: “Sư huynh, em đâu có sợ anh, chỉ là… Chỉ là…” “Được rồi, đừng chỉ là nữa. Đi với anh tới đây một lát.” Loading...
“Hả?” Cô có chút bối rối. Chử Dực chỉ vào chỗ anh vừa mới ngồi: “Mấy người bạn cùng phòng của anh muốn biết em.” “Biết… Em?” Liễu Chanh Chanh ngờ vực chỉ vào chính mình, cô với nam thần cùng lắm chỉ có thể coi là mối quan hệ sư huynh, sư muội thôi. Sau đó lại nhớ ra hình như trước đây cô đã từng gặp bọn họ ở nhà hàng thịt nướng BBQ ở cổng sau, nhưng khuôn mặt thì… Cô hoàn toàn không nhớ nổi. Thấy Chử Dực dẫn Liễu Chanh Chanh tới, Tần Lạc liền lên tiếng trước: “Chào tiểu sư muội, anh tên là Tần Lạc. Chúng ta đã từng gặp nhau ở phố ăn vặt rồi đó.” Liễu Chanh Chanh hoàn toàn choáng váng, làm sao bây giờ… Cô hoàn toàn không nhớ mặt anh ta. “Chào Tần sư huynh…” Hứa Hạo Nhiên đeo kính ở bên cạnh gõ vào đầu Tần Lạc: “Nhìn bộ dạng đáng khinh của mày đi, làm tiểu sư muội sợ rồi đó. Chào sư muội, anh tên là Hứa Hạo Nhiên. Em đừng để ý tới tên kia, nó luôn thiếu đánh như vậy ý mà.” Tần Lạc nghe vậy thì lập tức không được vui: “Mẹ nó, mày nói ai đáng khinh, ai thiếu đánh hả?” “Đương nhiên là mày rồi, còn có thể là ai nữa?” Vì Hứa Hạo Nhiên đeo kính nên Liễu Chanh Chanh ít nhiều gì vẫn có chút ấn tượng: “Chào Hứa sư huynh.” Cuối cùng là Hàn Thư Ngôn vẫn luôn khá im lặng, anh ta thản nhiên chào hỏi: “Chào tiểu sư muội Chanh Tử, anh tên là Hàn Thư Ngôn. Mấy người trong phòng ngủ bọn anh ngoại trừ anh ra đều là cực phẩm, em đừng để ý.” “…” Tất cả mọi người, bao gồm cả Chử Dực đều nhất trí im lặng. Người anh em, trước mặt con gái mà mày lại vội vàng phủi sạch quan hệ như vậy sao! Liễu Chanh Chanh sững sờ một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Chào Hàn sư huynh…” Chử Dực u sầu xoa xoa huyệt thái dương. Vốn dĩ chỉ định giới thiệu bạn cùng phòng với Liễu Chanh Chanh trước, sau đó sẽ tiến hành từng bước. Nhưng mấy cái tên bạn cùng phòng này quả thật đã làm xáo trộn ấn tượng của cô rồi. “Bọn họ vẫn luôn thích nói đùa như vậy, em đừng để ý.” Chử Dực cười ngượng ngùng. Liễu Chanh Chanh tỏ vẻ không quá quan tâm: “Không sao đâu ạ, em sẽ cố gắng nhỡ kỹ mặt bọn họ trước…” “…” Có lẽ là do tiếng nói chuyện lớn quá nên đã bị ba người kia nghe thấy. Liễu Chanh Chanh lúng túng che miệng mình lại khi nhìn thấy ba người bọn họ ngẩn người ra, cuối cùng liên tục xin lỗi. “Không phải, em xin lỗi, em không có ý đó… Em chỉ là… Có chút…” Mù mặt thôi! Nhưng cô không thể nói ra được! Thấy cô luống cuống, Chử Dực cười thành tiếng, xoa đầu cô: “Không sao đâu, anh biết mà.” “Hả?” Liễu Chanh Chanh nhìn Chử Dực bằng ánh mắt nghi ngờ. Lúc cô còn đang trong trạng thái hoang mang thì bị giọng nói của Khâu Như Tuyết kéo trở về thực tại. “Tiểu Chanh Tử, mau tới đây phụ chị đi. Cái hộp này phải xử lý như thế nào vậy? “A, được, chị Tuyết.” Liễu Chanh Chanh đáp lại, sau đó cô chào hỏi Chử Dực rồi rời đi. Chử Dực nhìn bóng lưng của cô rồi chậm rãi ngồi xuống chỗ ngồi, sau đó nhìn mấy người bạn cùng phòng của mình, hỏi: “Thế nào?” Tần Lạc không màng đến hình tượng mà cười đau cả bụng, anh ta vỗ bàn, nói: “Cô ấy quá hài hước, làm sao lại có người nói những cậu như kiểu ‘Em sẽ cố gắng nhớ kỹ mặt bọn họ’ khi lên tiếng nhỉ.” Hứa Hạo Nhiên chống cằm, uống hai ngụm nước rồi nói: “Thành thật mà nói, cô ấy rất thú vị.” “Chỉ là ở hiện thực cô ấy quá nhút nhát, khác biệt quá lớn so với lúc chơi game.” Hàn Thư Ngôn nghiêm túc nhìn Chử Dực. Chử Dực bình tĩnh nói: “Ừ, nhưng tao rất thích cô ấy như thế này.” “…” Ba người bọn họ nhìn anh, anh lại nhìn ba người bọn họ, không nói lời nào nữa. Buổi chiều bốn người bọn họ còn có lớp nên đã chào hỏi Liễu Chanh Chanh rồi rời đi trước. Tần Lạc quay đầu nhìn về phía bên trọng tiệm, ghé vào tai Chử Dực nói nhỏ: “Mày nói Bé Bò Sữa chính là Liễu Chanh Chanh, vậy Nạp Ái Tư là ai?” Chử Dực nhìn theo ánh mắt của Tần Lạc về phía quán nước, nghiêm túc chỉ vào Ôn Hải: “Nếu Bé Bò Sữa là Liễu Chanh Chanh, nhìn mối quan hệ thì chắc chắn cái người tên L’Oréal chính là bạn thân của cô ấy, có lẽ là Ôn Đồng ở bên cạnh. Còn về Kem Đánh Răng Nhỏ, hình như có quan hệ khá tốt với Ôn Đồng, nên chắc là anh trai của cô ấy.” Tần Lạc: “…” Mẹ nó chứ, phân tích của Chử Dực nghe có vẻ hợp lý. Chết tiệt, chẳng lẽ Nạp Ái Tư kia thật sự là con trai sao? Chử Dực đột nhiên hỏi: “Mày hỏi chuyện này làm gì?” Tần Lạc nghẹn một hồi lâu: “Tao muốn xem ‘bình sữa’ của tao là ai không được sao?” “Đương nhiên là được rồi.” Chử Dực thờ ơ nói. Tần Lạc tiếp tục uống nước mà không nói lời nào, chẳng có lý gì cả! Phong cách nói chuyện bình thường của Nạp Ái Tư với người kia hoàn toàn là hai người khác nhau! Đáng lẽ ra… Tần Lạc tự hỏi chính mình đã tưởng tượng ra những thứ ghê tởm gì vậy, rốt cuộc anh ta đang mong đợi cái gì? Nhìn vẻ mặt rối rắm và phức tạp của Tần Lạc, Chử Dực dường như có vẻ rất thích thú. Hừm, thỉnh thoảng lừa gạt đồng đội của mình một chút cũng khá vui. Trên đường đến lớp vào buổi chiều, anh vô thức vỗ vào chiếc điện thoại trong túi, nhưng lại phát hiện ra túi của mình xẹp lép. “…” Anh lại sờ, chắc chắn trong túi không có thứ gì cả.
Thấy Chử Dực có chút kỳ lạ, Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại hỏi: “Mày sao thế?” Sắc mặt Chử Dực đột nhiên ảm đạm: “Rơi điện thoại rồi.” “Hả? Hay là bị rơi ở quán nước không, quay lại đó tìm xem?” Hàn Thư Ngôn đề nghị. Chử Dực ôm trán: “Thư Ngôn, cho tao mượn điện thoại một chút.” Gọi tới hai lần nhưng không có ai trả lời. Vừa hay lúc này bốn người bọn họ đã đi đến phòng học, chuông vào lớp cũng đã vang lên, mà giáo viên cũng đã mang theo tài liệu vào trong lớp. Chử Dực trả lại điện thoại cho Hàn Thư Ngôn, nói: “Tan học rồi nói tiếp.” Thật ra Chử Dực không phải đau lòng vì tiền điện thoại, anh đau lòng vì trong điện thoại có số điện thoại của Liễu Chanh Chanh, hơn nữa còn có mật mã đăng nhập CGO trên điện thoại nữa! Người ta đều nói làm chuyện xấu sẽ bị trời phạt, biết thế này anh đã không trêu chọc Tần Lạc rồi. Trên thực tế, lúc này điện thoại của Chử Dực đang nằm trong tay Liễu Chanh Chanh. Một bạn học đã nhặt được cái điện thoại này rồi đưa cho Khâu Như Tuyết, nhưng vì cửa hàng đông khách quá nên Khâu Như Tuyết đã cất nó vào trong ngăn kéo, cho nên đã không nghe thấy hai cuộc gọi của Hàn Thư Ngôn. Vì hôm nay là thứ 6, buổi chiều lại không có lớp nên Liễu Chanh Chanh có thể về nhà trước. Ôn Đồng nói sẽ ở lại và tiếp tục giúp đỡ bọn họ. Trước khi đi, Khâu Như Tuyết đã đưa điện thoại cho Liễu Chanh Chanh, nói là vừa rồi có khách nhặt được, nếu tiện thì Liễu Chanh Chanh mang tới giao cho phòng bảo vệ của trường học. Nói đến cũng thấy trùng hợp, kích cỡ điện thoại giống hệt của Liễu Chanh Chanh, thậm chí màu sắc cũng đều là màu trắng. Điện thoại bị khóa mã nên Liễu Chanh Chanh không thể mở được. Trên màn hình hiện lên hai cuộc gọi nhỡ, nhưng lại không hiển thị tên. Nhưng điều khiến Liễu Chanh Chanh quan tâm nhất chính là hình nền màn hình khóa của chiếc điện thoại này. Hình nền chính là ảnh chính thức cho ngày kỷ niệm hai năm của . Thì ra chủ nhân của chiếc điện thoại này cũng chơi game này sao? Nghĩ vậy, Liễu Chanh Chanh lấy điện thoại của mình ra, mở hình nền này lên. Cô cũng đã sử dụng bức ảnh này làm hình nền trong một khoảng thời gian, nhưng bởi vì gần đây cô đang chơi nên cô đã thay thế nó bằng bức ảnh của Nữ Kiếm Khách. “Vâng.” Liễu Chanh Chanh đáp lại, dù sao cũng tiện đường, coi như là làm việc tốt đi. Đi được nửa đường, cô chợt nhớ ra hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ, ba mẹ rủ cô đi ăn ở trung tâm thành phố. Vì đã hẹn trước thời gian nên Liễu Chanh Chanh đã lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho ba mình. Kết quả —— “…” Bởi vì kích cỡ điện thoại giống nhau nên cô cũng không để ý lắm. Kết quả lại lấy điện thoại của người ta ra, nhưng khi cô nhập ngày sinh nhật của mình vào, sao lại có thể mở ra được chứ! Liễu Chanh Chanh bối rối nhìn điện thoại trước mặt. Suy nghĩ một chút, không chừng sinh nhật của người này cũng trùng với ngày sinh nhật của cô thì sao? Nhưng nếu đã mở được rồi thì chắc cô nên nói với bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này trước. Như vậy cũng tiện hơn, cũng không cần phải tới phòng bảo vệ nữa. Nhưng khi Liễu Chanh Chanh mở danh bạ ra, cô phát hiện ra người đầu tiên trong đó lại chính là cô. —— A Liễu Chanh Chanh. Bởi vì danh bạ được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái, người này làm như vậy rõ ràng là cố tình đặt cô ở vị trí thứ nhất. Người này biết cô sao? Liễu Chanh Chanh suy nghĩ một hồi rồi bấm số điện thoại của mình, mà điện thoại của cô cũng vang lên cùng lúc đó, mà cái tên trên phần ghi chú lại là một cái tên rõ ràng —— Chử Dực. “…” Chuyện này thì Liễu Chanh Chanh cũng không thấy kỳ lạ. Vừa rồi Chử Dực đã đến quán nước, điện thoại rơi ở đó cũng không có gì ngạc nhiên cả. Chỉ là Liễu Chanh Chanh suy nghĩ ngàn lần cũng không hiểu tại sao Chử Dực lại lấy sinh nhật của cô làm mật khẩu. Nếu cô nhớ không nhầm thì sinh nhật của cô và sinh nhật của Chử Dực đâu có giống nhau đâu. Hơn nữa tại sao anh lại xếp số điện thoại của cô ở vị trí thứ nhất chứ? Liễu Chanh Chanh ngây ngốc nhìn vào điện thoại. Sau đó, cô lại vô tình nhìn thấy một phần mềm ở góc dưới bên trái màn hình. Cái biểu tượng này không hề xa lạ với cô, bởi vì trong điện thoại của cô cũng có. —— Là biểu tượng của . Chử Dực… Cũng chơi CGO sao? Phải nói mấy tháng gần đây trò chơi này rất nổi, nam thần chơi trò này cũng không có gì ngạc nhiên cả. Cố Anh Kiệt trước đây cũng đã từng nhắc đến trò này rồi nên chắc các chàng trai đều yêu thích nó. Nhưng khi nhìn màn hình điện thoại của Chử Dực là , cô đã rất ngạc nhiên. Tại sao có người chơi CGO rồi mà vẫn sử dụng hình nền của Người bảo vệ chứ? Liễu Chanh Chanh không định tiếp tục suy nghĩ nữa, mà định tìm xem có số điện thoại của người nào khác có thể nói giúp cho nam thần biết được không. Kết quả lúc vuốt màn hình, cô lại vô tình chạm vào biểu tượng của , lập tức tiến vào trong trò chơi. Chỉ là khi phần mềm được mở ra và chào đón Liễu Chanh Chanh, cô quả thực rất sốc. Server: Telecom Zone 4 [Huyễn thế đại lục] Nickname người chơi: Chước Diễm. Cấp bậc: 78 Bảo mật cho lần đăng nhập này: ****** “A, ha ha…” Khóe miệng Liễu Chanh Chanh giật giật khi nhìn màn hình, đột nhiên cô rất muốn ném cái điện thoại đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]