Khi về đến nhà, cả Tiêu Viễn và Hứa Gia Lạc đều rất vui vẻ khi đã được anh trai chấp nhận. Trên khuôn mặt của Tiêu Viễn thực sự rất vui vẻ và cứ nhìn Gia Lạc
" Mặt em dính gì sao??? Anh cứ nhìn em như vậy??"
" Anh muốn nhìn em như vậy "
" Anh hâm rồi đó nha"
" Đúng là anh hâm rồi mà!!! Anh đã bị như vậy từ ngày đầu tiên gặp em "
" Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên đúng không?"
" Anh cũng không biết nữa. Em rất đặc biệt, không giống những người con gái khác"
" Cùng là con gái mà!!! Có gì khác đâu chứ, anh đang nói quá đó "
" Có em vô cùng khác với họ"
" Khác gì chứ??? Anh nói nghe thử xem"
" Em khác họ là vì em đã độc chiếm hết trái tim của anh. Đã in sâu trong tiềm thức của anh rồi, khiến cho anh không còn chỗ chứa đựng hình ảnh của người con gái khác nữa. Mà trong tiềm thức của anh chỉ có mình em thôi "
" Anh đang thả thính em đó à!!. Ai mà tin được đàn ông chứ, chỉ được cái mồm miệng nói nhanh thôi "
" Anh thả thính như vậy mà em không đớp thính à"
" Sao em phải đớp chứ "
" Em đúng là không hiểu lòng anh rồi "
" Đúng là em đâu có hiểu đâu, đó chỉ là những điều anh nói thôi mà"
" Vậy anh muốn gì nào?? Nói em nghe thử đi"
" Gia Lạc!!! Gả cho anh nhé!!"
" ....."
" Lần này là anh cầu hôn em!!! Gả cho anh nhé!!! Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-thoi-thieu-nu/3259063/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.