Căn phòng bệnh yên ả không có ai ngoài anh và cô. Anh ngồi túc trực bên cô suốt hơn một đêm rồi mà không chợp mắt. Sáng sớm hôm sau anh có hơi mệt nên là gục mặt xuống thành giường mà thiếp đi được hơn 20 phút. Đúng lúc đó ánh nắng chói chang bên ngoài rọi vào trong phòng bệnh ngập mùi thuốc khử trùng va vào ánh mắt của cô khiến cô vô thức từ từ mở mắt ra. Nhất thời cô không biết đây là đâu , bên cạnh cô là hình bóng của một chàng trai vô cùng quen thuộc. Thấy có cử động anh choàng tỉnh dậy và nói " Tiểu Đồng cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Em cảm *thấy sao rồi. Để anh đi gọi bác sĩ"
Anh nhanh chóng đi gọi bác sĩ rồi quay lại phòng đứng bên cạnh cô cầm lấy bàn tay của cô đặt vào tay mình và nghe bác sĩ nói " Trước mắt cô ấy đã tỉnh , tinh thần của cô ấy hoàn toàn bình thường. Cứ để cô ấy ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày đề phòng bất trắc "
" Cảm ơn bác sĩ" Anh lên tiếng rồi tiễn bác sĩ ra ngoài rồi lại nhanh chóng vào trong phòng bệnh với cô. Vừa ngồi xuống anh đã thấy cô lên tiếng " Sao anh lại về rồi. Anh không phải đang ở bên Pháp sao "
" Em xem mình bị thành ra như vậy rồi anh có thể k về được sao??" Em thấy sao rồi, có biết anh lo lắng lắm không??"
" Em...em không sao thật mà"
" Còn chưa hỏi tội em đâu đấy. Tại sao lại đi cùng Hứa Gia Lạc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-thoi-thieu-nu/3258981/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.