Trên đường về nhà, không khí giữa hai người an tĩnh có chút quỷ dị.
Trong lòng Diệp Dương Hi vốn đang nghẹn một bụng, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh thật sự quá đáng yêu, tầm mắt của anh luôn nhịn không được hướng trên người cô.
Để chống lại cái lạnh của mùa đông, Điền Hạ bọc khăn quàng cổ khẩu trang, trên đầu còn mang mũ, tuyết rơi đường trơn, đi đường sợ sẩy chân, cho nên phá lệ cẩn thận, hai tay có hơi mở ra để giữ cân bằng, áo lông nặng nề trên người hoàn toàn che dấu đường cong của cô, giống đi chim cánh cụt nhỏ.
Điền Hạ một chút cũng không phát hiện bên trên đỉnh đầu có ánh mắt theo dõi mình, chỉ chuyên chú đường đi dưới chân, từng bước một, đi rất chậm.
Chờ đến khi cô giương mắt nhìn, cổng lớn của tiểu khu đã ở ngay trước mắt.
Vừa rồi trong cửa hàng tiện lợi, anh nói buổi tối còn có chuyện phải làm, đưa cô đến cửa tiểu khu liền sẽ đi.
Vốn cô muốn nói không cần, nhưng thấy gương mặt anh tối tăm, giống như tâm tình không tốt lắm, cô liền đem cự tuyệt nuốt ngược trở vào.
Lúc này mắt thấy đã tới cửa khu, cô liền dừng bước, đem khẩu trang lấy xuống từng chút một nói: "Tớ có thể tự đi về, không phải cậu còn có việc phải làm sao."
Trên đoạn đường này, lửa giận của Diệp Dương Hi vốn chỉ còn một ngọn lửa nhỏ, nhưng hiện tại chỉ vì cô nói câu này, ngọn lửa nhỏ nhất thời bùng lên, "Gấp như vậy muốn đuổi tớ đi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-la-vien-keo-vi-bo/2545140/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.