Sau khi cùng bọn hắn ăn một bữa cơm, Điền Hạ lần đầu tiên nhìn thấy thứ được gọi là say điên cuồng.
Nguyên Khang ôm chai bia đạp lên trên bàn, cũng không để ý trên bát đĩa, một cước đạp vào chén canh, "Răng rắc" một tiếng, chén sứ trắng dày lập tức xuất hiện vài vết nứt, giày bóng rỗ loang lỗ màu trắng đen, canh trứng gà tảo tía đổ khắp mặt bàn.
Điền Hạ bị động tác bất ngờ của hắn làm hoảng sợ tới mức co rụt lại, Diệp Dương Hi lập tức phản ứng kịp, kéo cô từ ghế dựa đem cô ôm tới bên người, tay dài vòng qua đầu vai, đem cô kín đáo bảo hộ vào trong ngực, mắt say lờ đờ mê ly nói: "Cẩn thận một chút, chớ đem Tiểu Hạ Tử của tôi làm bị thương."
"Các anh em, tiếp theo, tôi sẽ trình bày một bài hát, < Hãy yêu em >." Nguyên Khang dứt lời, đem chai bia trong tay uống ừng ực ừng ực, đập mạnh trên bàn, sau đó liền bắt đầu liều mạng gào thét.
Lúc này sắp mười giờ rồi, bảy giờ bọn họ bắt đầu dùng bữa cơm này, khách hàng trong quán ăn thay đổi từ đợt này sang đợt khác, đến bây giờ, tiệm cũng chỉ còn duy nhất bàn của bọn họ.
Nguyên Khang phát ra âm thanh chói tai, cũng không quấy nhiễu những người khác, ước chừng bởi vì hắn hát rất khó nghe, bà chủ từ sau bếp đi ra giơ cái cây lau nhà, huy vũ hai ba phát, thiếu chút nữa đem Nguyên Khang từ trên bàn vung xuống.
"Im lặng cho lão nương!"
Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-la-vien-keo-vi-bo/2545129/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.