Vân Phiên Phiên thấy thái độ của Tiêu Trường Uyên kiên quyết, bèn thương lượng với chàng: “Dù sao chúng ta cũng phải mua bò. Hay là chờ tới đầu Xuân sang năm mình hẵng mua, đến lúc đó chúng mình mua thêm miếng đất, cày ruộng bằng con bò này, làm thế sẽ không lãng phí con bò. Phu quân thấy sao?”
Tiêu Trường Uyên không ngờ Vân Phiên Phiên lại muốn mua đất chỉ vì một con bò.
Nhưng nếu Vân Phiên Phiên đã hứa sẽ mua bò cho chàng.
Thì tất nhiên Tiêu Trường Uyên sẽ không bác bỏ lời đề nghị của cô.
“Được.”
Vân Phiên Phiên đứng dậy nói: “Vậy bây giờ thiếp sang nhà A Ngộ, hỏi thăm thằng bé xem nó mua xe bò hết bao nhiêu tiền…”
Cô còn chưa kịp xoay người, cổ tay mảnh khảnh đã bị Tiêu Trường Uyên tóm lại.
Vân Phiên Phiên nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh buốt của Tiêu Trường Uyên vang lên bên tai mình.
“Không được phép đi.”
Vân Phiên Phiên quay mặt lại, hoang mang nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Tại sao chàng không cho thiếp đi?”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên mím chặt, chàng không nói gì.
Cặp mắt kia đen láy âm u lạnh lẽo, tựa như bị băng tuyết ngợp trời bao phủ, ngưng tụ thành đầm lạnh dưới vực sâu.
Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên ngộ ra tất cả.
“Chàng không thích thiếp đi tìm A Ngộ à?”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên với gương mặt lạnh tanh, không nói lời nào.
Vân Phiên Phiên nghi hoặc hỏi: “Chàng không thích A Ngộ ư?”
Tiêu Trường Uyên khẽ hé đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu trầm thấp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/231292/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.