*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Phiên Phiên thấy tuyết khắp sân, thì chỉ muốn nhào vào tuyết lăn một vòng.
Nhưng động tác lăn lộn trên nền tuyết này có vẻ hơi khiếm nhã.
Không phù hợp với hình tượng cung nữ của Vân Phiên Phiên.
Nên Vân Phiên Phiên cực kỳ dè dặt chạy ra đắp người tuyết.
Chỗ củi bỏ đi chất thành đống trong sân phủ đầy tuyết trắng. Vân Phiên Phiên lăn chỗ tuyết này thành hai quả cầu, nhanh chóng đắp xong một người tuyết nhỏ. Người tuyết be bé này chỉ to bằng hai vại rau chua. Vân Phiên Phiên lấy 2 cục đá làm mắt nó, 2 nhánh cây làm tay. Cô vào bếp cắt nửa củ cà rốt làm mũi cho người tuyết, còn khoác thêm áo tơi đi mưa và mũ cho nó.
Bàn tay nhỏ của Vân Phiên Phiên đỏ bừng lên vì lạnh, chóp mũi cũng ưng ửng, nhưng cô vô cùng tươi tắn phấn khởi, nụ cười vui vẻ phấn chấn luôn thường trực trên mặt, một trận tuyết có thể khiến cô vui rất lâu. Vân Phiên Phiên nhặt một cành liễu mềm trong sân, cắm nó dưới chân người tuyết.
Cành liễu rủ xuống đất như một cái cần câu, người tuyết thả câu trong khoảng sân trắng xóa.
Vân Phiên Phiên quay đầu lại, khoe tác phẩm mà mình vừa vất vả hoàn thành cho Tiêu Trường Uyên đang đứng dưới mái hiên.
“Phu quân mau nhìn này! Kìa ai câu tuyết bên sông, Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài!”
(Hai câu cuối bài Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên, bản dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020857/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.