Tiêu Trường Uyên thấy Vân Phiên Phiên chắn trước mặt chàng, bảo vệ chàng.
Chàng không khỏi nhếch đôi môi mỏng nhạt màu lên.
Lúc vợ chàng dữ lên, quả thực trông nàng uy phong đến mức đáng yêu.
Như một cô thỏ trắng mắt đỏ.
Rõ ràng nàng cực kỳ yếu ớt mỏng manh, chàng có thể bóp chết chỉ bằng một tay.
Nhưng nàng lại chắn trước người chàng chẳng chút do dự, lấy lại công bằng cho chàng.
Tiêu Trường Uyên vốn đang hơi bực mình vì không đánh thắng được lão già kia.
Nhưng chút bực tức của chàng đã tan thành mây khói khi thấy động tác của Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên nhận số rau chua mà Giang Thúy Thúy cho, ôm chúng tới góc tường, ngồi xổm xuống, kiểm kê số nồi niêu chum vại vỡ tan tành trên mặt đất. Nước ngâm rau chua chảy lênh láng, không thể ăn được nữa. Khuôn mặt nhỏ của Vân Phiên Phiên nhăn tít lại, trái tim ứa máu.
“Củ cải trắng của mình, rau chua của mình…”
Tiêu Trường Uyên cúi đầu nhận sai, nói: “Xin lỗi nàng, nương tử…”
Vân Phiên Phiên cảm thấy Tiêu Trường Uyên cũng là người bị hại, nên không trách tội chàng, chỉ dịu dàng nói: “Lần sau đừng đánh nhau trong sân nữa.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Được.”
Hai ngày kế tiếp, Vạn Sơn Khách thường xuyên tới làm phiền Tiêu Trường Uyên.
Lúc Tiêu Trường Uyên chẻ củi, Vạn Sơn Khách nói động tác của Tiêu Trường Uyên không đúng, phải chẻ thế nào thì mới tiết kiệm sức mà được nhiều thành quả hơn.
Khi Tiêu Trường Uyên ra bờ sông gánh nước, Vạn Sơn Khách chê kỹ năng của Tiêu Trường Uyên kém,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020850/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.