Hôm sau, Vân Phiên Phiên rời giường, nhìn Tiêu Trường Uyên bằng ánh mắt khá là vã.
Tiêu Trường Uyên quay khuôn mặt tuấn tú đi, vờ như không thấy.
Vân Phiên Phiên tức giận đến mức cắn nát răng cửa.
Cô quyết định phải chôn vùi sự thật về ma công sâu trong lòng đất mãi mãi.
Suốt đời không nói cho chàng!
.
Sáng sớm, Trần Phạp Thiện mở mắt, lê cơ thể bệnh tật, uể oải ngồi dậy.
Hắn còn chưa xuống giường thì đã thấy Chu Kỷ Nhân cầm một tờ giấy, đi về phía hắn với vẻ mặt nghiêm túc.
“Bệ hạ, đây là tờ giấy vi thần phát hiện vào sáng sớm nay, xin mời bệ hạ xem.”
“Giấy gì thế?”
Trần Phạp Thiện duỗi tay nhận tờ giấy từ tay Chu Kỷ Nhân.
Mặt hắn hơi biến sắc, trông nghiêm túc hẳn lên.
“Đây là…”
Trên tờ giấy, là bốn chữ viết bằng mực đen nên nền giấy trắng.
“Bắt Vân giết Tiêu!”
“Vân” chỉ Vân Phiên Phiên.
“Tiêu” chỉ Tiêu Trường Uyên.
Ý của bốn chữ này là bảo họ bắt cóc Vân Phiên Phiên, ép Tiêu Trường Uyên phải chết.
Từ sau khi tới làng họ Giang, Tiêu Trường Uyên dùng tên giả là “Thạch Đầu”.
Cho nên ở làng họ Giang, trừ những kẻ đã quen Tiêu Trường Uyên từ trước, thì chẳng ai biết chàng họ “Tiêu”.
Trần Phạp Thiện mím chặt đôi môi mỏng tái nhợt không còn màu máu, nhíu mày nhìn Chu Kỷ Nhân.
“Ngươi phát hiện ra tờ giấy này ở đâu?”
Chu Kỷ Nhân cúi đầu nói: “Sáng nay, vi thần đang chuẩn bị mở cửa thì phát hiện tờ giấy này dưới khe cửa. Thần nghĩ ắt hẳn có kẻ nhét tờ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020849/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.