Ngày ngày trôi qua. Càng lúc Zinaida càng tỏ nên kỳ quặc, khó hiểu. Một hôm tôi ghé qua nhà nàng, nàng đang ngồi trên ghế mây, tựa đầu lên cạnh bàn. Nàng ngước lên, nước mắt đầm đìa.trên mặt..
"A, em trai!" nàng cười ác độc. "Lại đây."
Tôi đến gần. Nàng đặt tay lên đầu tôi, rồi đột ngột túm lấy một mớ tóc, kéo mạnh.
"Đau em," cuối cùng, tôi nói.
"A, đau ? Và chắc em tưởng chị không đau?" Nàng trả lời.
"Ai! ai!" nàng bật khóc, vì thấy một túm tóc đã bị bứt rời. "Chị đã làm bậy quá. Tội nghiệp Cậu Voldemar!"
Nàng cẩn thận vuốt lọn tóc cho suông, quấn nó quanh ngón tay, và xe thành một chiếc nhẫn.
"Chị sẽ cất lọn tóc này trong mặt dây chuyền, mang trên cổ, " nàng nói, đôi mắt còn ngấn lệ. "Không chừng em sẽ thấy an ủi được chút ít ..và, bây giờ thì, tạm biệt nhé.."
Tôi về nhà, đang lúc có một tình huống không vui. Mẹ tôi đang làm rùm beng, bà trách cứ cha tôi về một điều gì đó; trong khi theo thói quen, cha tôi vẫn giữ im lặng một cách lịch sự, lạnh lùng, và chẳng bao lâu, đã bỏ đi. Tôi không biết mẹ tôi nói gì, thực tình tôi cũng chẳng có ý tìm hiểu; tôi chỉ nhớ, khi cuộc trò chuyện chấm dứt, mẹ tôi gọi tôi vào phòng, bà rất bất bình, nhắc đền những lần tôi thường xuyên thăm viếng công chúa, người mà, theo mẹ tôi, là -une femme capable de tout. Tôi hôn tay mẹ tôi ( tôi luôn luôn làm thế, mỗi lần muốn chấm dứt cuộc đối thoại),đi về phòng riêng. Những giot
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-ivan-turgenev/117986/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.