Tối hôm ấy khách khứa quen thuộc tụ hợp ở nhà Zasyekin. Trong đó có tôi.
Mọi người bàn luận về thi ca của Meidanov. Zinaida bày tỏ lòng ngưỡng mộ. "Nhưng ông biết không?" nàng nói với ông ta. "Nếu là thi sĩ, tôi sẽ chọn những đề tài khác hẳn. Có lẽ vô lý, nhưng thỉnh thoảng tôi có những ý nghĩ lạ lùng, nhất là khi thức giấc vào sáng sớm, khi da trời bắt đầu chuyển sang màu hồng pha xám. Tôi sẽ, thí dụ như...Các bạn không cười tôi chứ?"
"Không, không!" chúng tôi đồng loạt kêu lên.
"Tôi sẽ mô tả," nàng tiếp tục nói, vòng tay trước ngực, nhìn sang hướng khác, "ban đêm ở một dòng sông thanh vắng, trên một chiếc thuyền đẹp, có một đoàn thiếu nữ. Trăng soi vằng vặc, các thiếu nữ mặc toàn trắng, vòng hoa trắng trên đầu, và đồng ca, các bạn biết đấy, một bài gì đó như thánh ca."
"Tôi biết, tôi biết; cứ tiếp tục, "Meidanov mơ màng bình luận, ra vẽ quan trọng
"Thình lình, trên bờ có tiếng la ó, tiếng cười, tiếng trống và ánh đuốc... Đó là toán quân Bacchantes đang hò hét, nhảy múa theo điệu nhạc. Thi sĩ, ông có toàn quyền vẽ ra bức tranh ấy; tôi chỉ cần là, đuốc cháy đỏ, ngút khói, và dưới những vòng hoa sẩm màu, mắt những người Bacchantes sáng long lanh. Cũng đừng quên, áo vằn da hổ, ly rượu chân cao và vàng -- thật nhiều vàng...."
"Vàng ở chỗ nào?" Meidanov hỏi, vuốt mớ tóc đen bóng, cánh mũi nở rộng.
"Ở chỗ nào? trên bờ vai, trên tay, chân -- khắp nơi. Người ta nói, phụ nữ thời xưa mang vòng vàng ở cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-ivan-turgenev/117985/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.