Lâm Nhược nhìn lên trần nhà, nằm trên giường với vẻ mặt nghiêm túc. Hồi lâu sau, rốt cuộc hắn nhịn không được hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?" 
Phương Tri Ngộ nằm nghiêng bên cạnh: "Đâu có, tại tôi quen nằm ngủ phía này mà." 
Không phải à? Lâm Nhược buồn bực nghĩ, nhưng sao mình cứ thấy là lạ ấy nhỉ? 
"Hay là," Hắn nghĩ ngợi rồi nói, "Tôi đổi chỗ với anh nhé?" Nếu vậy anh sẽ quay lưng về phía tôi. 
Phương Tri Ngộ lắc đầu: "Thôi, chân cử động bất tiện lắm." 
Cũng đúng, nhích tới nhích lui không dễ gì. Lâm Nhược nắm chăn, đột nhiên nghe thấy Phương Tri Ngộ hỏi: "Vậy sao cậu nhìn tôi?" 
Lâm Nhược sững sờ: "Tôi đâu có......" 
Phương Tri Ngộ: "Cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu?" 
Lâm Nhược: "......" 
"Ai, ai nhìn anh hả? Là liếc mắt, liếc mắt thôi!" Không có nhìn anh đâu! 
Phương Tri Ngộ: "Vậy sao......" 
Lâm Nhược dứt khoát trở mình quay lưng về phía anh: "Tôi ngủ đây." 
Người phía sau "ừm" một tiếng. 
Lâm Nhược nhắm mắt lại, chốc lát sau tóc hắn bỗng nhiên bị vuốt một cái. 
Hắn nghe thấy Phương Tri Ngộ nói khẽ: "Tóc vểnh lên kìa." 
Lâm Nhược: "...... Ừm." Ngủ thì phải vểnh lên chứ, vuốt gì mà vuốt? 
Hắn suy nghĩ miên man, cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ cảm thấy giường của Phương Tri Ngộ hết sức thoải mái, ấm áp dễ chịu. 
Sáng hôm sau, Lâm Nhược mơ màng ôm vật gì đó cọ xát, cọ xong lại thấy kỳ quái --- Gối của Phương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-doi-bao-nuoi/3155591/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.