Lâm Nhược hoàn toàn không ngờ người này lại dễ dãi với đàn ông như vậy, dù có là trai thẳng cũng đâu thể làm thế chứ?! 
Có ai đứng đắn mà ôm hôn đàn ông không?! 
Lâm Nhược không muốn đỡ nữa mà lập tức buông tay. 
Phương Tri Ngộ bỗng nhiên mất đi lực đỡ, thân hình lảo đảo suýt ngã xuống đất. 
Lâm Nhược giật mình, lại vội vàng đỡ anh. 
"Cẩn thận một chút," Hắn đỡ người đứng vững lại rồi buồn buồn nói, "Cha tôi đã biết tôi thuê anh thì khỏi cần đóng kịch nữa, anh về trước đi." 
Phương Tri Ngộ nhìn cái chân bó bột của mình, "Tôi bị vậy mà phải về một mình à?" 
Lâm Nhược chột dạ nhìn thoáng qua cặp nạng của anh, lí nhí nói: "Anh đón xe về cũng được......" 
Phương Tri Ngộ đưa tay đẩy kính, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Chắc tôi phải nghỉ làm lâu lắm." 
Lâm Nhược không hiểu anh nói chuyện này làm gì: "Vậy...... Vậy anh cứ nghỉ cho khỏe đi." 
Phương Tri Ngộ: "Không thể làm việc thì sẽ không kiếm được tiền." 
Lâm Nhược ngơ ngác gật đầu. 
Phương Tri Ngộ: "Một ngày tám trăm, một tháng làm hai mươi ngày, tổng cộng mười sáu ngàn. Gân cốt trọng thương một trăm ngày mới lành, coi như ba tháng đi, vậy là bốn mươi tám ngàn." 
Anh lấy điện thoại ra hỏi Lâm Nhược: "Tiền mặt hay chuyển khoản?" 
Lâm Nhược vẫn mờ mịt: "Hả?" 
Phương Tri Ngộ cười hiền: "Cậu bồi thường ba tháng thu nhập cho tôi đi." 
Lâm Nhược choáng váng: "Tại sao chứ?! Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-doi-bao-nuoi/3155587/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.