Đêm hôm ấy, Diệp Nhiên lại mơ thấy nơi chật chội tối tăm kia.
Trong mơ cậu co ro trên ván giường vừa lạnh vừa cứng, toàn thân như bị kim đâm, đau đến nỗi cậu run lẩy bẩy.
Cậu cắn chặt răng, mồ hôi rơi vào tóc làm đệm giường ẩm ướt.
Lục Nam Châu......
Bỗng nhiên cậu rất nhớ Lục Nam Châu, muốn Lục Nam Châu ôm mình một cái, có lẽ sẽ không đau vậy nữa.
Lục Nam Châu......
Cửa phòng đóng kín đột nhiên bật mở, ánh sáng rực rỡ ùa vào.
Diệp Nhiên nheo mắt lại, nghe thấy Lục Nam Châu gọi khẽ: "Nhiên Nhiên......"
Trong lòng cậu chấn động, sững sờ nhìn Lục Nam Châu ngồi cạnh giường mỉm cười nhìn mình.
"Anh......" Cậu thảng thốt hỏi, "Sao anh lại ở đây?"
Chẳng biết cậu nghĩ đến điều gì mà đột nhiên hoảng hốt đẩy người trước mắt ra, vừa khóc vừa nói: "Đừng, anh đừng tới đây, đau lắm...... Em không muốn anh tới đây......"
"Anh tới đón em mà," Lục Nam Châu đưa tay ôm cậu rồi dịu dàng nói, "Nhiên Nhiên, về nhà thôi."
Diệp Nhiên bất chợt tỉnh mộng, nắng sớm xuyên qua khe màn hắt vào phòng.
Cậu nép trong ngực Lục Nam Châu, tay chân quấn giao, ngực dán ngực ấm áp.
Diệp Nhiên nhất thời hoảng hốt, ván giường lạnh lẽo trong mơ vẫn rất chân thực, ngay cả cơn đau cũng giống như in sâu vào xương tủy, vừa nhớ tới lại kìm không được run rẩy.
Nhưng trong mơ có Lục Nam Châu. đam mỹ hài
Lần đầu tiên cậu gặp được Lục Nam Châu trong nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-doi-bao-nuoi/3155563/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.