🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những ngày tháng đó vừa dài vừa gian nan, thời gian như trôi chậm hơn và kéo dài vô tận, ký ức đau đớn ngày ngày in dấu trong những giấc mơ.



Nhưng Diệp Nhiên chưa từng kêu đau, dù có đau cỡ nào cũng chỉ cắn chặt răng.



Bức chân dung của Lục Nam Châu là ánh sáng duy nhất ở cuối cơn ác mộng này.



Người trong tranh tươi cười rạng rỡ, trong mắt như chứa đầy ánh sáng, tựa như ngắm anh cười là có thể quên đi lồng giam ngột ngạt này.



Lâm Nhược thấy bức tranh rất nhiều lần nên không khỏi tò mò về người đàn ông chưa từng gặp kia.



"Bạn trai cậu có biết cậu ở đây không?" Hắn nằm dài trên giường hỏi.



Diệp Nhiên lắc đầu, "Tôi chưa kịp nói với anh ấy......"



Cậu nắm chặt bức tranh trong tay, buồn bã nói: "Chắc anh ấy sẽ giận lắm nhỉ?"



Lâm Nhược: "Vậy cậu dỗ anh ấy là được rồi."



Diệp Nhiên sững sờ ngẩng đầu lên hỏi: "Dỗ thế nào?"



Lâm Nhược mừng rỡ xung phong nhận việc: "Để tôi dạy cho, dỗ đàn ông có gì khó đâu, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy hay sao?"



Diệp Nhiên: "......" Phải không đó?



Thế là từ đó trở đi, mỗi khi rảnh rỗi Lâm Nhược lại kể cho Diệp Nhiên nghe những lần hắn thấy "heo chạy" hoặc cách dỗ người đọc được trong đủ thứ sách thượng vàng hạ cám, cũng chẳng biết có tác dụng hay không, nghĩ gì nói nấy.



Diệp Nhiên nửa tin nửa ngờ nghe hắn nói rồi ghi lòng tạc dạ. Nhưng cậu không biết

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-doi-bao-nuoi/3155561/chuong-57.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.