Diệp Nhiên mê man mơ thấy Lục Nam Châu nắm chặt cổ tay mình, nói muốn cho cậu xem bảo bối. 
Cậu bị kéo hơi đau, hậm hực nghĩ bảo bối của anh không phải em sao? Còn xem gì nữa? 
Sau đó cậu thấy Lục Nam Châu xách một con gà lên nói: "Nhìn này, bảo bối của tôi đó!" 
Bảo bối của anh là gà à?! 
Cậu tức giận quay đầu bỏ đi nhưng Lục Nam Châu cứ nắm tay cậu không buông, nằng nặc bắt cậu xem gà, nói gà nhà mình bự như vậy, người khác muốn xem mình còn không cho đâu! 
"Em không xem," Diệp Nhiên giãy giụa, "Buông ra, anh nắm đau em......" 
Trong lúc giãy giụa, hình như cậu đụng đầu vào đâu đó nhưng chẳng đau chút nào. 
Cậu mờ mịt mở mắt ra, trông thấy Lục Nam Châu chồm sang đưa tay che đầu cậu suýt va vào cửa xe. 
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp của Lục Nam Châu phả vào mặt cậu hơi ngứa. 
"Ngủ mà cựa quậy lung tung gì thế?" Bàn tay to rộng của Lục Nam Châu xoa đầu cậu, "Không bị đụng chứ?" 
Diệp Nhiên ngơ ngác lắc đầu. 
"Mơ thấy gì vậy?" Lục Nam Châu hiếu kỳ hỏi, "Hình như tôi nghe cậu nói...... gà gì đó thì phải?" 
Gà? Diệp Nhiên sực nhớ ra trong mơ Lục Nam Châu hớn hở xách gà nói đây là bảo bối của mình, còn bắt cậu xem cho bằng được. 
Bảo bối gì chứ?! Diệp Nhiên nổi quạu: "Mơ thấy gà anh chạy đó." 
Lục Nam Châu: "......" Gà tôi chạy mà cậu tức cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-doi-bao-nuoi/3155513/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.