Lục Nam Châu không nhìn đuôi mắt đỏ đỏ của cậu mà ngó lơ chỗ khác rồi lẩm bẩm: "Tôi có bảo cậu đi ăn xin đâu."
Diệp Nhiên rũ mắt suy nghĩ, nhỏ giọng nói: "Chẳng phải anh...... muốn đuổi em đi sao?"
Lục Nam Châu: "...... Nhưng giờ có đuổi được đâu?"
Diệp Nhiên ngẩng đầu lên, "Vậy em ở đây luôn được không?"
Lục Nam Châu không trả lời, im lặng một hồi mới nói: "Biết đâu cậu tự bỏ chạy trước cũng nên."
Diệp Nhiên khẽ giật mình, nỗi chua xót trong lòng dâng lên khóe mắt, "Lục Nam Châu......"
"Xin lỗi," cậu cố mở to mắt, tựa như làm vậy có thể kìm lại hơi nước trào ra từ đáy mắt, "Em không đi nữa đâu."
Lục Nam Châu không nói gì, chỉ im lặng đưa tay lau đi nước mắt không ngăn được rơi xuống gò má cậu, "Đi rửa mặt đi."
Diệp Nhiên chớp chớp đôi mắt ướt nhòe rồi nắm bàn tay ấm áp trên mặt, "Lục Nam Châu, đừng ghét em được không?"
Lòng bàn tay Lục Nam Châu nóng ran, anh nói: "Tôi đâu có......"
Diệp Nhiên: "Thật không?"
Lục Nam Châu bất đắc dĩ nói: "Thật."
Lục Tây Viên trốn ngoài cửa, thấy hai người nói gì đó thì tâm tình nhất thời phức tạp.
Cô cứ tưởng anh mình thầm mến bạn học cũ, thế thì cô sẽ không nói hai lời mà giúp anh mình cần cù chăm chỉ theo đuổi anh dâu.
Ai ngờ bạn học cũ đột nhiên trở thành bạn trai cũ, giờ cô cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
Tốt nhất là để anh mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-doi-bao-nuoi/3155511/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.