Hạ Vy ngồi vào bàn ăn cùng gia đình Hàn Thiên, cảm thấy mình không thể cứ thế ăn mà một lời cảm ơn cũng không có thì không được hay lắm, cô lấy hết dũng khí để nói:
- Chú Minh, cô Thư con cảm ơn cô chú đã cho con ở lại tối nay.
Nói ra cô thấy nhẹ nhõng hơn, thở phào. Cô bỗng nhận ra ai cũng đang nhìn mình. Xấu hổ cô cúi mặt xuống không dám ngẩng lên.
- Con ngẩng lên đi không cần ngại.
Đây là tiếng của chú Minh. Cô từ từ ngẩng lên, mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.
- Con đúng là tiểu khả ái, ăn nhiều vào con.
Cô Thư vừa nói vừa gắp thức ăn cho Hạ Vy.
- Con cảm ơn ạ.
Bữa ăn bắt đầu, không khí cũng rất hài hòa khiến Hạ Vy không lo lắng nữa.
Ăn được nửa bữa thì Hàn Thiên đứng dậy:
- Con ăn xong rồi.
Cô như theo thói quen gọi lại:
- Mới ăn được chút, ngồi xuống ăn thêm đi.
Hàn Thiên đang đi thì khựng lại nói:
- No rồi.
- Ngồi xuống đi.
Hạ Vy vẫn điềm tĩnh kêu Hàn Thiên ngồi xuống ăn tiếp.
Mọi người xung quanh vẫn im lặng. Hàn Thiên nghe đến câu thứ hai thì chẳng hiểu sao lại trở về bàn tiếp tục ăn.
- Vy Vy à, con là người đầu tiên ép nó ăn thêm được đó.
Cô Thư vô cùng ngạc nhiên khi cậu con trai ngang ngạnh của mình chịu nghe lời.
Hàn Thiên lại chẳng nói câu gì, ngồi xuống ăn thêm cho xong rồi mới đứng lên. Hạ Vy thì lại chẳng hiểu, cậu ta vậy mà lại nghe lời cô sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-toi/229391/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.