Vừa vào đến lớp Hạ Vy đã thấy Trác Luân. Bước tới chỗ ngồi của mình, Hạ Vy cầm chiếc bánh đưa cho Trác Luân:
- Đây là bánh mình làm, cậu nhận nhé!
- Cảm ơn cậu, trưa mình sẽ ăn.
- Ừm, xin lỗi vì thất hứa.
- Không sao, cậu tạ lỗi rồi mà. – Trác Luân chỉ vào chiếc bánh.
- Ừm, cảm ơn nhé!
Những tiết học mau chóng trôi qua, mới đó đã đến giờ nghỉ trưa. Hạ Vy cất sách vở vào balo rồi mang cơm ra ăn.
Mọi người lúc này chắc là xuống căng tin cả rồi. Chỉ còn vài người ở lại lớp.
Trác Luân vẫn ngồi đó, không tới căng tin cùng mọi người. Cậu ta lấy chiếc bánh Hạ Vy làm ra ăn.
Hạ Vy nhìn thấy vậy có chút thắc mắc, Trác Luân nhìn vào mặt Hạ Vy nở một nụ cười dịu dàng.
Hạ Vy mở lời trước:
- Cậu không xuống căng tin ăn trưa sao?
- Mình đang ăn này.
- Hả?
- Bánh của cậu là bữa trưa.
- Chiếc bánh nhỏ xíu, làm sao đủ?
- Đủ mà.
Hạ Vy cứ kệ cậu ta thôi chắc con nhà giàu kén ăn nên chỉ ăn ít.
- Bánh cậu làm… - Trác Luân đột nhiên nói.
- Dở lắm à?
- Rất ngon, cậu học ở đâu thế?
- Cô Lam dạy mình đó.
- Cậu có thể thường xuyên làm bánh cho mình ăn không?
- À….
- Không được hả?
- Mình hơi bận, xin lỗi nhé.
- À không sao.
Hạ Vy ăn xong thì dọn đồ ra khỏi lớp đi dạo một chút.
Bước ra khỏi lớp, xuống mấy nhịp cầu thang cuối cùng cô cũng đặt chân xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-toi/229387/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.