Tuy cả hai đều cảm thấy có chuyện cần phải nói với nhau nhưng không ai chịu mở lời. Không khí lúc này sao mà ing lặng, nó khiến cho Hạ Vy có chút căng thẳng.
Cô nhìn ra xa, cô sống ở vùng ngoại ô nên ít xe cộ đi lại, không tất bật nhộn nhịp như thành phố thế nhưng sự yên bình là thứ mà cô cần. Trường khá xa, có lẽ để thuận lợi hơi cô sẽ thuê trọ ở cho gần trường.
Bên đường có một số người đang đi cùng chiều với họ, có mấy nữ sinh, chẳng hiểu sao cô có cảm giác họ đang nhìn mình.
Ồ! Chẳng phải là cảm giác, bọn họ đang nhìn cô thật, lại còn xì xào bàn tán cái gì đó.
Cô chợt hiểu ra người đang chở cô là mầm họa, cậu ta quá nổi bật, ở cạnh cậu ta mình sẽ không thể yên ổn và bình thường được. Phải né ra!
Thấy Hạ Vy có chút lạ, Hàn Thiên hỏi:
- Sao thế Hạ Vy nấm lùn?
- Gọi tôi đàng hoàng chút được không?
- Trả lời đi chứ!
- Không sao, thấy mọi người nhìn thôi.
- Kệ họ đi.
- Lần nay xuất hiện cùng cậu tôi cũng khó xử.
- Khó gì chứ, cậu tự cảm thấy vậy chứ tôi có làm gì đâu.
- Cậu… Thật cạn ngôn với cậu, lần đầu gặp cậu đã đụng tôi rồi.
- Được rồi, xin lỗi nấm lùn, được chưa?
- Xin cho đàng hoàng!
- Thành thật xin lỗi, mong nấm lùn bỏ qua cho.
- Cậu dám….
Bỗng dưng cô cảm thấy không khí dễ chịu hơn rồi. Gió thổi qua, Hạ Vy ngửi thấy có mùi bánh ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-toi/229380/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.