Khương Ninh ở trước cửa sổ nhìn Dặc Trầm lái xe rời đi, cô ngây người một lát, mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra rồi quay người đi nhìn xung quanh căn nhà này.
Nơi đây chứa đựng ký ức thơ ấu, bao gồm cả tuổi trẻ của cô.
Trước kia, Dặc Trầm bị cha mẹ cô mời vào trong nhà, hắn ở chỗ này thấp thỏm bất an, sợ cha mẹ cô ép bọn họ chia tay, nhưng vì quá lo lắng nên vừa mở miệng đã gọi cha cô là cha, sau đó hắn bị đuổi ra ngoài.
Khương Ninh đứng ở ban công lầu hai, chỉ cười nhìn hắn chật vật ở dưới lầu, cuối cùng là vẫy tay với hắn.
Nhìn sang hướng bên trái, là một cầu thang có khúc cua, lúc cô còn nhỏ, đã từng bị ngã ở đó.
Trong trí nhớ, lại xuất hiện một khuôn mặt, đó là chú của cô, ông ta mang theo ý cười đắc ý "Chỉ có thể trách cháu chưa đủ tuổi thừa kế tài sản, khoảng cách sinh nhật tuổi 18 chỉ còn vài tháng nữa".
Ông ta ngồi xổm trước mặt cô, diễu võ dương oai, nhéo cằm cô "Cháu nói xem, cổ phần của công ty hiện tại đã bị thu mua, cháu là một thiên kim tiểu thư, giờ lại lưu lạc đến nông nỗi như thế".
"Cháu hận bọn họ không?"
Lúc còn trẻ, cô không hiểu chuyện, chỉ có thể oán trách, nhưng sau đó lại càng hận những người đó đã cướp đi tất cả của cô.
Oán trách cũng không làm nên chuyện gì.
Trước kia, cô như một công chúa nhỏ sống trong lâu đài, không phải lo những chuyện ngoài kia, trừ tính cách ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-sieu-sao-da-tro-ve/262303/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.