Sao có thể có chuyện đó.
Cô vô duyên vô cớ cắn lại làm gì.
Ngu Trà liền vô thức phản bác bằng hai câu này, nhưng nhìn thấy đuôi mắt Lục Dĩ Hoài đã đỏ lên, lời nói lại bị chặn ở yết hầu không nói ra.
Cô không biết vì sao tâm trạng của Lục Dĩ Hoài bỗng nhiên thay đổi, chỉ có thể nói: "Tôi sẽ không cắn lại đâu, cậu nhanh buông ra đi, ở đây là nhà sách."
Nhà sách có giám sát, ở bên kia chỉ cần tuỳ tiện nhìn sang là có thể thấy được bên này xảy ra chuyện gì, nếu như bị người khác nhìn thấy việc này thì sẽ cực kỳ xấu hổ.
Hơn nữa ở loại địa phương này có một loại cảm giác xấu hổ không tên, giống như một giây sau sẽ có người xuất hiện ở đầu bên kia kệ sách, cô bỗng cảm thấy cảm giác này lại như là đang làm gì vụng trộm.
Ngu Trà càng nghĩ càng xoắn xuýt, tựa hồ như năn nỉ nhìn về Lục Dĩ Hoài.
"Ngu Trà." Lục Dĩ Hoài gọi, "Cậu ở đây là đang muốn gì?"
Anh thấy được hành động vừa rồi của cô, thấy được cô đang chần chừ, lúc này quyển thư tịch tâm lý đặt trên giá sách cực kỳ dễ thấy.
E là cô cho rằng mình không bị phát hiện.
Nháy mắt, trong lòng Lục Dĩ Hoài bắt đầu đau, cũng không biết rõ là cảm giác gì, chỉ là anh không muốn nhìn thấy loại hình ảnh này và không biết từ lúc nào trên tay đã bắt đầu dùng lực.
"Đau..." Ngu Trà nhíu mày.
Lục Dĩ Hoài hoàn hồn, buông ra.
Trên cổ tay trắng muốt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-giao-ba/1275493/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.