Cố Thanh Hoài xoay người bước đi, gió cuốn tung mái tóc bay lộn xộn ở bên mặt của Chung Ý.
Cô nhớ lại một câu đã từng đọc, trong đó mô tả công việc của những người gỡ bom là mỗi lần gỡ bom chẳng khác nào một lần cô đơn tiến gần đến cái chết.
Ánh mắt Chung Ý dõi theo anh, tim cũng bị cuốn theo, không chớp mắt.
Tên khốn đó, lúc đầu còn thấy dáng người cao gầy cùng đôi chân dài, nhưng cuối cùng cả người anh hòa vào màn đêm dày đặc, không còn nhìn rõ nữa.
Chẳng bao lâu, một bóng người được vũ trang đầy đủ và sắc bén xuất hiện trên nóc tòa nhà ký túc xá cao hơn mười tầng.
Cùng lúc đó, Trâu Dương chuẩn bị chiến đấu, Dụ Hành khởi động mục tiêu ngắm bắn, Trần Tùng Bách đi cùng chuyên gia đàm phán để thương lượng với tội phạm.
Có tin tức từ phía trước: "Tội phạm không chịu mở cửa và không chịu đàm phán."
Bom trên người tội phạm có thể phát nổ bất cứ lúc nào, thời gian càng dài thì mức độ nguy hiểm càng lớn.
Không biết đã qua bao lâu, từ cửa sổ ký túc xá nữa đã phản chiếu một bóng người dựa lưng vào cửa sổ.
Nghi phạm quấn quả bom quanh eo nghi ngờ có người ở phía sau cửa sổ, lần đầu tiên hắn ta lộ diện trước công chúng.
Trong đám đông vang lên một tiếng hét kinh hoàng, Chung Ý ngẩng đầu theo ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ở độ cao hàng chục mét, người bình thường chỉ cần nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/3722781/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.