Sao trời lấp lánh, tiếng ve kêu râm ran.
Sau khi Chung Ý trở về khách sạn liền đi tắm gội và sấy khô tóc, trong gương có thể thấy rõ làn da của cô trắng đến mức gần như bệnh lý. Cô cầm chuỗi hạt tràng trên bồn rửa tay, quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của mình.
Chung Ý có thói quen ngủ chỗ quen thuộc, thần kinh của cô cũng thuộc dạng yếu, những nơi như khách sạn không có cảm giác an toàn sẽ khiến cô không thể nào ngủ được, phải để ghế sofa chắn cửa, khi ngủ cũng không dám tắt đèn.
Trằn trọc liên tục, nhịp tim đập dồn dập, khi nhắm mắt lại sẽ lập tức nhìn thấy cảnh tượng ngọn lửa nuốt chửng Cố Thanh Hoài.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ý thức của cô rơi vào tầng lớp giấc mơ đan xen, mơ màng tới nỗi không phân biệt được hôm nay là ngày nào.
Vào năm nhất đại học, trong lần đầu tiên gặp mặt nơi đất khách quê người, Chung Ý và Cố Thanh Hoài chỉ mong mỗi ngày đều được ở bên nhau không rời xa.
Họ cùng nhau xem phim, đi biển ngắm bình minh, cắm trại, đi dạo trên cầu vượt biển vào ban đêm để lắng nghe tiếng sóng, tiếng gió.
Màn đêm xanh như loại giấy Tuyên Thành thượng hạng, chàng trai cao gầy, trắng trẻo như trận tuyết đầu khi đông đến. Chỉ cần ở bên anh, cô sẽ muốn cười, cảm thấy hạnh phúc.
Cố Thanh Hoài hỏi: "Sao em lại cười?"
Cô mím môi, gió biển thổi qua thái dương, tóc vuốt ve gò má, sự đụng chạm mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/3722778/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.