*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một cơn gió mạnh xuyên thấu qua khe hở cửa sổ thổi vào vén tóc mái của Đồng Miểu lên, gió không lớn, nhưng tuyệt đối có cảm giác tồn tại.
Góc độ này......
Cô không khỏi nhớ tới bức ảnh mơ hồ trên Tieba, trong lòng trầm xuống.
Tư Trạm đi tìm Quý Nhược Thừa thương lượng về vật lí người máy, mới vừa tới, liền nhìn thấy Đồng Miểu ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay nhặt mảnh nhỏ thủy tinh, trên mu bàn tay trái còn có một vệt đỏ lớn rất chói mắt.
Đồng tử của anh hơi co rụt lại, trái tim khó có thể ức chế sự đau xót, bất thình lình xảy ra, hoàn toàn không có cách nào che dấu được cảm giác này, làm anh kinh hãi.
Lòng bàn tay mềm như bông mới vừa bỏ vào một mảnh nhỏ, Đồng Miểu đã bị một cổ lực đạo xả kéo lên.
“A, cậu làm gì!”
Cô hoảng sợ, trọng tâm không vững dựa vào vai trái của một người, rắn chắc lại ấm áp.
Bao quanh cánh mũi là mùi bạc hà dễ ngửi, như có như không bị đánh tan ở trong gió.
Là Tư Trạm.
“Bị phỏng không biết dùng nước lạnh để rửa sao!”
Ngữ khí của anh rất không tốt, hung dữ, sắc mặt âm trầm dọa người, mắt phượng hẹp dài mang theo hàn ý lạnh như băng.
Lực đạo trên tay có chút ngang ngược, lôi kéo cô bước nhanh hướng về phía phòng nước.
Đồng Miểu phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh, căn bản cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171370/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.