Thư Kỳ ngây người nhìn anh, trái tim cô lại nhói lên không ngừng. Giá như bốn năm trước, anh nói với cô mấy lời ngọt ngào thế này thì cô chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng bây giờ, lời anh nói lại chỉ khiến cho cô đau lòng nhiều hơn mà thôi.
"Anh say rồi! Để tôi gọi người đưa anh về. "
"Không! Tôi không say. Em lại muốn trốn tôi nữa có đúng không?"
"Đã trở về đây rồi thì tôi cũng không có ý định sẽ bỏ đi nữa. Anh không cần lo."
Hàn Thiếu Phong không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô thật lâu. Bốn năm xa cách, cô đã khác xưa quá nhiều rồi. Đôi mắt xinh đẹp ấy không còn mang theo nét dịu dàng buồn bã nữa, thay vào đó là vẻ quật cường mạnh mẽ hơn. Mái tóc dài thướt tha ngày trước giờ lại chỉ còn ngắn đến ngang vai. Cả gương mặt xinh đẹp ấy nữa, hình cũng khác trước rồi.
"Thư Kỳ! Em ốm đi rồi."
"Ốm hay mập cũng không liên quan gì đến anh. Anh say rồi, mau gọi người đến đón anh đi."
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người. Hàn Thiếu Phong lấy điện thoại ra, cả anh và cô đều nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình cuộc gọi đến. Chỉ là mỗi người lại mang theo một dòng cảm xúc khác nhau mà thôi.
Khẽ thở một hơi dài, cô mỉm cười nhìn anh rồi nói.
"Hoắc Tử Yên tìm anh rồi. Vừa đúng lúc anh có thể gọi cô ta đến đón anh."
Anh im lặng không trả lời, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/3035574/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.