Nói xong, anh nhìn cô rồi nhếch môi cười. Chỉ là nụ cười ấy lại khiến Thư Kỳ cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô nhìn anh rồi liên tục lắc đầu, sự sợ hãi hiện rõ lên trong đôi mắt xinh đẹp ấy. Nhìn cô lúc này lại khiến anh càng thêm muốn ức hiếp cô.
"Hàn Thiếu Phong... Tôi... Tôi không muốn, anh mau để tôi đi đi mà."
"Sao vậy? Chẳng lẽ cô chê tôi không bằng mấy lão già đó?"
"Không... Không phải."
"Ha... Ngày xưa, chẳng phải cô luôn tìm đủ mọi cách, bày đủ mọi thủ đoạn để được lên giường với tôi sao? Bây giờ còn muốn giả vờ thanh cao?"
"Không... Tôi không có. Hàn Thiếu Phong, tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi đi mà."
"Ngô Thư Kỳ, cô nghe rõ đây. Muốn tôi tha cho cô... Không thể nào."
Đôi môi mỏng lại kéo ra một nụ cười lạnh. Anh mặc kệ sự phản kháng của cô mà lái xe rời đi. Thư Kỳ ngồi bên cạnh nhìn anh, cô thật sự đã hoảng loạn đến mức muốn khóc luôn rồi. Người đàn ông này tàn nhẫn thế nào, cô trải qua một lần là đã biết rồi. Vậy nên cô thật sự không muốn, không muốn đâu mà.
Mặc dù đang rất rối nhưng Thư Kỳ biết tiếp tục cầu xin anh thì cũng không thể thay đổi được gì. Thôi thì đợi lát nữa, tìm cách chạy trốn sau có lẽ sẽ được thôi mà. Nghĩ vậy, cô liền an tĩnh ngồi yên thôi không làm loạn nữa.
Tựa đầu vào cửa, cô an tĩnh đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Cảnh vật quen thuộc xuất hiện trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/3035560/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.