Trong lòng len lỏi một cảm giác lạ, đến cả anh và cô cũng không biết đó là loại cảm giác gì. Chỉ biết là nó khiến cho bản thân mình cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiếng gõ cửa bên ngoài cũng không còn nữa, đoán chừng là Hoắc Tử Yên cũng đã đi rồi. Mọi thứ bây giờ trở nên tĩnh lặng, cả hai đều có thể nghe được cả nhịp thở của đối phương.
Hàn Thiếu Phong đưa tay vén lại vài sợi tóc dính trên gương mặt cô, đôi mắt lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng đến lạ. Thư Kỳ nhìn anh, cô cảm nhận rõ được cả nhịp đập của trái tim mình. Hình như... nó đập mạnh và nhanh hơn.
"Thư Kỳ... Bốn năm qua em đã đi đâu?"
"Tôi... đi đến một nơi rất xa. Nơi mà anh không thể tìm thấy được."
"Em hận tôi đến vậy sao?"
"Không có! Tôi đã không còn hận anh nữa rồi. Không hận cũng không yêu, đơn giản là không còn gì nữa."
"Có phải... em đã động lòng với hắn rồi đúng không?"
Hắn...
Hắn mà Hàn Thiếu Phong nhắc đến, chẳng ai khác chính là Trần Thanh Duy...
Cô đương nhiên biết điều đó, chỉ là trong nhất thời, bản thân cô cũng không thể tự tìm được đáp án. Cô không thể phủ nhận rằng cô đã từng rung động trước những cử chỉ dịu dàng ấy. Nhưng đó có phải là tình yêu hay không thì cô cũng không biết.
Nhưng với anh, sự im lặng của cô chính là câu trả lời.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt, đôi mắt dịu dàng lại trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/3035554/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.