Mười một giờ đêm...
Thư Kỳ được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, tình hình xem như là đã tạm ổn. Hàn Thiếu Phong và Ân Khải Trạch đứng bên ngoài cửa, hai người đều cùng nhìn vào bên trong với đôi mắt dịu dàng. Nếu như cô xảy ra chuyện gì bất trắc thì tên gây ra vụ tai nạn đó chắc chắn không thể nhìn thấy ánh bình minh.
"Cô ấy ổn rồi. Ở đây giao lại cho cậu."
Ân Khải Trạch không mặn không nhạt mà nói với Hàn Thiếu Phong, đôi mắt vẫn cứ nhìn vào người đang yên giấc bên trong kia. Nếu như Hàn Thiếu Phong đã biết hết những chuyện trước kia của hai người vậy thì anh đã yên tâm rồi. Bởi vì trước khi mất kí ức, Hàn Thiếu Phong yêu thương và bảo vệ Thư Kỳ thế nào anh là người chứng kiến tất cả. Vậy nên...Anh yên tâm giao cô lại cho người cô yêu.
"Nếu như có xảy ra chuyện gì thì báo cho tôi ngay."
"Được! Yên tâm."
"Chăm sóc cô ấy cho tốt."
"Ừm! Tôi biết rồi."
Ân Khải Trạch lưu luyến nhìn cô lần cuối rồi xoay người rời đi. Trên đời này có một loại tình yêu gọi là buông tay. Buông tay để người mình yêu hạnh phúc thì bản thân mình cũng sẽ hạnh phúc... Đó là lời nói dối hoa mỹ nhất cho những kẻ không được yêu...
Sau khi Ân Khải Trạch rời đi, Hàn Thiếu Phong quay sang nhìn cô gái nhỏ đang đứng đó với ánh mắt lo lắng đỏ hoe. Anh nhớ cô bé này, chính là cô bé cùng làm việc với Thư Kỳ ở cửa hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/2947710/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.