"Đêm nay em ở tạm đây đi."
Tần Mạt mở cửa đi vào nhà, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Lan Chi.
Lan Chi chậm chạp đi theo phía sau anh nhung tâm trí lại để ở bệnh viện mất rồi. Không nghe tiếng cô trả lời, Tần Mạt dừng lại rồi xoay người nhìn cô. Lan Chi vì không để ý nên đã va vào người trước mặt khiến cô giật mình.
"Em không sao chứ?"
"Em... Không... Không sao!"
"Đừng lo lắng nữa, mợ chủ đã an toàn rồi."
"Ừm... Em biết rồi."
"Vào nhà trước đã, em cũng mệt rồi."
"Em..."
Lan Chi không nói, chỉ im lặng nhìn anh. Tần Mạt nheo mắt nhìn biểu cảm của cô, trong lòng sực nhớ tới điều gì đó. Im lặng một lúc, anh lại bật cười.
"Em... Không phải là sợ anh sẽ làm gì em đó chứ?"
"À...Không... Không phải như vậy đâu."
Tần Mạt mím môi cười, anh làm sao mà lại không nhìn ra tâm tư của cô nhóc này kia chứ. Nói gì thì nói vẫn là nam nữ khác biệt, anh cũng không thể trách cô được.
"Không sao! Nếu em thấy không tiện thì anh đưa em đi tìm khách sạn ngủ một đêm."
"Dạ thôi không cần đâu! Em ở tạm đây là được."
Lan Chi ngước mắt nhìn anh, đây chẳng phải là người mà cô ngày nhớ đêm mong, luôn hy vọng sẽ được gặp lại hay sao. Với cả cô tin chắc rằng anh tuyệt đối không phải loại người đó, vậy nên thôi thì một đêm cũng không có gì phải sợ.
Tần Mạt chỉ gật đầu rồi đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/2947707/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.