Hàn Thiếu Phong nheo mắt nhìn cô lại bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng ấy khiến anh không nhịn được mà bật cười. Hóa ra cô còn có bộ dáng đáng yêu đến thế, tại sao lúc đó anh lại không nhìn ra nhỉ. Nhìn cô như thế này, thật sự trong lòng anh đều nhốn nháo lên cả rồi.
Thấy anh cứ nhìn mình không thôi, Thư Kỳ đã ngượng lại càng thêm ngượng hơn. Cô lườm anh một cái rồi hỏi.
"Anh nhìn cái gì, tôi chỉ muốn vào nhà vệ sinh thôi không được sao?"
"Được! Tất nhiên là được. Anh đưa em đi."
"Không cần, tôi á..."
Còn chưa nói hết câu, cơ thể cô đã bị anh nhấc bổng lên. Ôm lấy cô đi vào phòng vệ sinh, anh cũng bắt gặp gương mặt cô đỏ lên vì thẹn. Hình như từ ngày hai người kết hôn cho đến tận khi cô biến mất, anh chưa từng ôm lấy cô, cũng chưa từng dịu dàng với cô như thế.
Ngẫm lại thì cuộc sống này buồn cười thật, lúc trước mong mỏi biết mấy mà đến cả một cái liếc mắt anh cũng chẳng buồn nhìn cô. Bây giờ cô chẳng mong cầu gì thì lại dễ dàng có được những thứ mà trước kia mình luôn ao ước. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thấy buồn cười.
Đặt cô đứng đó, anh cẩn thận giúp cô đứng vững. Thư Kỳ buông anh ra, cô cúi mặt tránh đi ánh mắt của anh đang nhìn mình.
"Anh... Ra ngoài đi."
"Anh ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì cứ gọi anh."
"Ừm!"
Anh xoay người ra ngoài rồi khép cửa lại. Thư Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/2947700/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.