Editor: Quỳnh Nguyễn
"Đại Dạ ca ca, tuổi anh không nhỏ rồi." Nam Cung Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Bắc Minh Dạ, có phần vì Danh Khả ôm lấy bất bình.
Đều đã cùng nhau, làm sao có thể không suy xét chuyện tình kết hôn? Hơn nữa chị Khả Khả xem ra thật sự để ý.
Bắc Minh Dạ nhíu mày, vẻ mặt không cho là đúng: "Như thế nào? Không biết là ai sớm vài ngày mới nói với anh anh còn trẻ, nam nhân thành công đều không cần thiết kết hôn sớm như vậy, đợi lát nữa vài năm cũng không muộn."
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết Nhi mặt trắng xanh một tiếng bốc lên hồng, lúc ấy cô bé nói như vậy là hi vọng anh có thể lại chờ cô bé vài năm, mà lúc này nếu nói đều đã đã nói rõ ràng như vậy, việc này đương nhiên liền không tính toán gì hết.
"Anh đều đã 28, lập tức liền 30, già như vậy còn muốn không thừa nhận, chị Khả Khả tốt như vậy, anh đừng cô phụ người ta."
"Anh khi nào thì nói qua muốn kết hôn, tiểu hài tử quản nhiều như vậy, mau trở về bên người Liệt đi." Anh thúc giục cô bé, mãi đến cô bé ra cửa, mới quay đầu đi đến trước mặt Danh Khả.
Thấy sắc mặt cô có vài phần ngưng trệ, ánh mắt anh hơi hơi trầm trầm: "Sẽ không thực suy nghĩ những cái chuyện loạn thất bát tao này đi?"
Danh Khả hít sâu một hơi, đã không nghĩ muốn suy nghĩ tiếp những cái chuyện tình mạc danh kỳ diệu này, cũng không dám.
Anh là đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179561/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.