Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em không đi về." Cô ta khi nào thì nói qua phải đi về? Nếu phải đi về cũng sớm đã đi trở về, còn có thể chờ tới bây giờ sao?
Không muốn nói cái đề tài này, Hạ Thiên Kim lại cầu xin: "Dạ ca ca, anh muốn ra biển ngoạn chơi, em cũng phải đi, em đã hết bệnh rồi."
Muốn kéo lại cánh tay anh làm nũng đối với anh, nhưng đầu ngón tay của cô ta vừa mới đụng tới cánh tay của anh, không biết vì cái gì đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn trở về.
Cô ta biết là Dạ ca ca không muốn chính mình đụng chạm anh, nhưng mà trong lòng anh còn ngồi nữ nhân, lúc này cô ta thật sự nuốt không trôi khẩu khí này: "Dạ ca ca, anh khiến cho em cùng anh đi, du thuyền của anh lớn như vậy, em lại chiếm không được bao nhiêu diện tích, em còn có thể cùng anh làm bạn..."
"Trên thuyền không có ăn, lát nữa trước đi mua một ít đồ ăn trở lên thuyền." Bắc Minh Dạ căn bản không để ý tới cô ta, nghiêng đầu nhìn Danh Khả, thấy cô chọn được nghiêm túc, bỗng nhiên đáy mắt liền hiện lên quang mang trò đùa dai, bàn tay to thừa dịp không ai chú ý tới, từ trên eo cô hướng lên trên tìm tòi.
"A!" Danh Khả hô nhỏ một tiếng, bị xúc cảm kia sợ tới mức ngay cả chuột đều đã thiếu chút nữa ném ra ngoài.
Vội cúi đầu đem bàn tay to tà ác của anh kéo xuống, đúng lúc trợ lý bên ngoài đem bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179514/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.