Cô kinh ngạc kêu một tiếng, thậm chí quên mất che lấp thân thể mà chỉ lùi về sau theo phản xạ, tựa lưng lên bồn rửa tay.
Cho dù trần trụi đứng ở đó, Kiều Phong Khang vẫn rất gợi cảm. Anh nhìn lướt qua thân thể Du Ánh Tuyết, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thuần khiết đến mức không dính bụi trần. Nhưng mái tóc còn ướt cùng với đôi chân dài thon thả lại gợi cảm đến mức khiến người ta không dời mắt được. Cô vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ thuần khiết, tỏa ra sức hấp dẫn chí mạng. Ánh mắt Kiều Phong Khang bỗng tối sầm, lướt qua một tia nguy hiểm. Anh đã im lặng bốn năm, cũng kìm nén bốn năm. Trong bốn năm qua, không biết bao nhiêu người phụ nữ chủ động dâng hiến, muốn chinh phục anh. Nhưng… Anh lại hoàn toàn không có cảm giác. Những người phụ nữ khác quyến rũ hay là khiêu khích đều trở nên phản cảm trong mắt anh. Chỉ riêng cô bé này… Cô chẳng cần làm gì, chỉ cần một ánh mắt, một hơi thở nhẹ cũng đủ để khiến anh mất khống chế.
Tối hôm trước, anh đã vất vả nhẫn nại…
Du Ánh Tuyết cũng nhận thấy nguy hiểm nên nhìn anh chằm chằm, thậm chí nín thở. Anh chậm rãi bước vào phòng tắm. Cảm giác này giống như có kẻ địch xâm nhập vào lãnh địa của mình, khiến Du Ánh Tuyết căng thẳng cả người. Phòng tắm vốn rất rộng rãi, nhưng sau khi anh tiến vào thì bỗng trở nên hẹp hòi vô cùng.
Anh bước đi mấy bước, sau đó đứng trước mặt cô. Du Ánh Tuyết co rụt về sau theo phản xạ.
Hơi nước bao phủ cả phòng tắm, đôi mắt hai người đều bị che lấp một lớp sương mù, khiến bầu không khí càng thêm mờ ám. Nhất thời nhiệt độ trong phòng tắm chợt tăng vọt.
Du Ánh Tuyết siết chặt bàn tay, hơi thở trở nên dồn dập. Anh cũng thế.
Hai người đối diện nhau, không biết đã qua bao lâu, anh mới chợt cúi đầu xuống, khuôn mặt kề sát vào cô. Du Ánh Tuyết cả kinh thở dốc một tiếng, khẩn trương mắt nhắm lại, ngả người ra sau, hai tay đỡ trước ngực anh: “Anh đừng xằng bậy… Nhân viên phục vụ đang ở bên ngoài…”
Không có tiếng động nào, chỉ có tiếng hít thở của người đàn ông gần trong gang tấc. Cô chờ một lát mới chậm rãi hí mắt nhìn anh.
Người đàn ông đang bỡn cợt nhìn cô, nào có càn rỡ như vừa rồi?
Anh chỉ chống một tay bên cạnh cô, một tay cầm quần áo mà cô cởi ra, lắc lư trước mắt cô. Mặc dù không nói một lời, nhưng vẻ trêu ghẹo trong đôi mắt đã rất rõ ràng.
“Ngoan ngoãn ra ngoài đi” Kiều Phong Khang liếc nhìn cô, sau đó cầm quần áo ra ngoài. Vừa xoay người lại, anh đã nở nụ cười.
Thực ra cô không mâu thuẫn khi anh đến gần.
Sau khi anh ra ngoài, chỉ còn mình Du Ánh Tuyết đứng trong phòng. Nhận thấy vừa rồi mình đã tự đa tình, cô không khỏi đỏ mặt, buồn bực soi gương vỗ hai má của mình, hơi thở vẫn còn đang rối loạn.
Người đàn ông này vẫn đáng ghét như thế! Lấy quần áo thì lấy quần áo, cần gì phải kề sát mặt như thế!
Kiều Phong Khang đưa quần áo cho nhân viên phục vụ chờ bên ngoài, lúc trở lại phòng, Du Ánh Tuyết đã chui vào trong chăn không dám nhìn anh.
Du Ánh Tuyết nghĩ mình bọc chăn kín thế này mà vẫn hơi lạnh, mà anh lại không mặc áo, cứ như thế thì e rằng sẽ bị cảm lạnh mất. Nhưng trong phòng chỉ có một cái chăn.
Du Ánh Tuyết cắn môi, liếc nhìn anh vắt chân ngồi trên sofa, suy nghĩ một lát rồi bò ra khỏi chăn.
Kiều Phong Khang đang gọi điện thoại cho Nghiệm Danh Sơn. Vừa cúp điện thoại thì nhìn thấy đôi chân dài trắng muốt xuất hiện trước mắt mình. Cô gái mới 23 tuổi, da dẻ vẫn mịn màng như em bé, trơn bóng trắng nõn, vô cùng quyến rũ động lòng người. Ánh mắt anh nhất thời tối sầm, cố gắng lắm mới có thể dời mắt lên trên.
Cô gái cẩn thận ôm chặn đứng trước mặt anh: “Anh đắp đi, đừng bị cảm”
Ánh mắt anh sáng ngời, bình tĩnh nhìn cô: “Cô lo cho tôi hả?”.
“… Đương nhiên không phải!” Cô chột dạ phản bác, nhưng lại cảm thấy thái độ của mình quá mãnh liệt có vẻ giả dối nên lại hạ giọng: “Anh cho tôi mượn quần áo, đương nhiên tôi không thể để anh bị cảm”
Anh nhướng mày, không nhận lấy chăn mà chỉ nhìn cô đầy ẩn ý: “Vậy còn cô? Mặc có chừng đó đi qua đi lại trước mặt tôi thì không sợ à?”.
Thật đáng ghét! Luôn vạch trần suy nghĩ của cô mà không nể tình gì cả!
Du Ánh Tuyết hừ một tiếng, ném chăn lên người anh: “Anh hãy tự coi lại bản thân mình đi”
“Tôi có cách khiến hai ta đều hài lòng” Anh chợt lên tiếng.
Du Ánh Tuyết khó hiểu cúi đầu nhìn anh: “Cách gì?”
Vừa dứt lời, cô đã bị cầm tay kéo mạnh một phát, đến khi hoàn hồn lại, cô đã ngồi trên đùi anh.
Trời đất ơi! Cô hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, đang định đứng dậy thì đã bị chăn quấn lấy, bọc quanh hai người. Lúc này cả hai trông như cái kén, thân thể dán sát vào nhau. Cô cứng đờ ngồi trên đùi anh, bởi vì bên dưới trống rỗng nên càng nhạy cảm cảm nhận được sức mạnh trên cơ đùi của anh.
Trong lúc nhất thời, cô bối rối không biết nên đặt tay ở chỗ nào mới được, chỉ cảm thấy cả người nóng rực, nóng đến mức lòng bàn tay chảy mồ hôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]