Khuôn mặt Du Ánh Tuyết đỏ ửng: “Đó là vì tôi say. Hơn nữa. Rốt cuộc đã làm những gì tôi cũng quên hết rồi”
Kiều Phong Khang không có ý định cho cô tiếp tục dây dưa, sợ cô bị cảm: “Còn không mau vào đi, muốn tôi khiêng cô vào hả?”
Nghe anh nói vậy, Du Ánh Tuyết không dám chần chờ nữa mà vội bước vào khách sạn. Kiều Phong Khang đi chuẩn bị phòng ở quầy lễ tân, Du Ánh Tuyết đứng trong đại sảnh nhìn. Nghĩ đến chuyện lúc này mình đang đứng trong khách sạn cùng anh, cô lại cảm thấy thật khó tin.
Đêm đó… Cô thật sự say mèm nên không nhớ rõ ràng. Còn có nụ hôn ấy…
Du Ánh Tuyết nâng tay chạm vào môi mình. Đêm hôm đó anh thật sự hôn mình, đó là nụ hôn sau bốn năm xa cách…
Nếu họ tỉnh táo, sự rung động đó có còn tồn tại không?
Cô cười khổ. Sao lại không còn chứ? Cho dù không hôn, chỉ cần hơi đến gần một chút, tim cô đã suýt nữa nhảy ra khỏi ngực mất rồi. Kiều Phong Khang đặt phòng rất nhanh. Ở nơi du lịch như thế này thì phòng khách sạn vẫn luôn rất hiếm, bây giờ chỉ còn lại phòng thường.
“Vào phòng tắm nước ấm, loại bỏ khí lạnh, cởi hết quần áo bị ướt ra để tôi kêu khách sạn lấy đi hong khô”
Kiều Phong Khang tuần tra phòng khách sạn một lượt rồi an bài. Du Ánh Tuyết cũng đi dạo một vòng, sau đó cắn môi đứng yên.
“Còn không đi à?” Kiều Phong Khang ngồi trên sofa liếc nhìn cô.
Cô tội nghiệp chu môi: “Trong phòng không chuẩn bị áo choàng tắm.”
Cho nên nếu cô cởi áo sơ mi thì mặc gì? Huống chi còn phải cởi cả quần…
Ánh mắt Kiều Phong Khang thâm trầm nhìn Du Ánh Tuyết, sau đó đứng dậy gọi điện thoại cho lễ tân. Anh nói mấy câu rồi cúp máy, trực tiếp cởi áo sơ mi của mình ra.
Du Ánh Tuyết phản xạ lùi lại một bước, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Dáng người của anh từ bốn năm trước hay bốn năm sau đều rất đẹp, đường cong ngực bụng hoàn hảo cùng với hõm Apollo khêu gợi đều được thể hiện rõ ràng, toàn thân tỏa ra khí chất đàn ông mạnh mẽ, gợi cảm đến mức khiến người ta tim đập thình thịch.
“Cầm đi” Anh đưa áo sơ mi cho cô. “Cái… Cái gì?” Cô lắp bắp hỏi. “Tắm xong thì mặc cái này”
Mặc… Áo sơ mi của anh ư? Trong đầu Du Ánh Tuyết hiện lên cảnh tượng nguy hiểm kia, gần như lắc đầu ngay tức thì: “Không đâu.”
“Nếu cô muốn ở trần thì cứ tự nhiên” Anh không ép buộc, nói rồi định mặc lại áo sơ mi.
Du Ánh Tuyết thật bị lạnh, máy sưởi trong phòng vừa mở nên còn chưa có tác dụng, huống chi cô cũng không thể thật sự kéo dài thời gian. Thấy anh thật sự sắp mặc lại cái áo đó, cô giương mắt nhìn anh, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.
Du Ánh Tuyết chu môi. Người này thật đáng ghét, không cho cô mặt mũi gì cả, nhất định phải vạch trần mình mới chịu.
Anh ném áo sơ mi lên đầu cô: “Mau tắm rửa đi!”
Du Ánh Tuyết cầm áo của anh vào phòng tắm. Đi đến trước cửa, cô quay đầu lại, nhìn anh một lượt rồi hỏi: “Anh… Sẽ không bị cảm chứ?”
Lông mày anh giãn ra. Cô bé này đang lo cho mình à?
“Tôi còn chưa yếu đến mức đó đâu. Mau vào đi”
Tắm xong, Du Ánh Tuyết cởi áo sơ mi và quần dài, mặc áo sơ mi của Kiều Phong Khang. Cô đưa tay áo đến gần chóp mũi, say mê hít một hơi. Hương vị của anh… Rất quyến rũ. Cô không khỏi ngây người.
Trước hôm nay, cô nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ có ngày như thế này. Nhưng… Nhìn bản thân mình trong gương, cô lại chần chờ. Từ trên xuống dưới, trừ nội y, cô chỉ mặc mỗi cái áo của anh, nếu ra ngoài với dáng vẻ như thế này thì rõ ràng là… Quá ướt át. Cô đang chần chờ không biết nên làm thế nào thì cửa phòng tắm bị gõ vang.
“Tắm xong chưa?” Cô cắn môi, không chịu lên tiếng.
“Tắm xong thì đưa quần áo ra đây. Nhân viên phục vụ đã đến rồi.” Giọng nói của anh lại vang lên ngoài cửa.
Du Ánh Tuyết rối rắm một lát, suy nghĩ mãi rồi nói: “… Anh đưa ra giường cho tôi cái đã”
Vừa nghe, Kiều Phong Khang đã hiểu ngay ý đồ của cô. Du Ánh Tuyết nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vốn tưởng rằng anh đi lấy ra giường cho mình, nhưng càng nghe càng thấy không đúng lắm. Đến khi cô hoàn hồn lại, cửa phòng tắm đã bị mở ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]