Chương trước
Chương sau
Kiều Vân Nhung cười khẩy. Ánh mắt Kiều Phong Khang hơi trầm xuống, không phân rõ được ý tứ.
Ở đăng kia, bà cụ Kiều như không nhận ra được điều gì hết, ánh mất bà chỉ hơi quét qua ba người đang có tâm tư khác nhau kia rồi cuối cùng vô lên tay Du Ánh Tuyết: “Bà nội biết cháu là đứa trẻ có lòng nhất. Đúng rồi Phong Khang, công ty con vần còn nhiều việc thì con về làm việc trước đi. Để Ánh Tuyết ở lại đây, Minh Đức thích con bé nhất, có nó ở đầy thăng bé cũng an tâm hơn” Kiều Phong Khang nhìn đồng hồ trên tay, đúng là thời gian ở lại đây cũng có hạn.
Anh đứng dậy nhìn Du Ánh Tuyết một cái, không hề để tâm đến ánh mắt dò xét của Kiều Vân Nhung mà chỉ bình thản nói: “Nếu cháu vân thấy không được thoải mái thì gọi điện cho chú, chú sẽ đến đón cháu về nhà” Giọng điệu đó, ánh mặt đó… Trong lòng Du Ánh Tuyết thâm hoảng loạn, lắc đầu: “Không sao, cháu ổn cả” “Có chuyện gì vậy? Sức khỏe Ánh Tuyết cũng không tốt sao?” “Vâng, Ánh Tuyết bị cảm năng ạ, đêm hôm qua đã cạo gió hơn nửa đêm” Kiều Phong Khang đáp lời bà cụ Kiều.
Bà cụ Kiều thở dài một tiếng: “Cũng là vì cháu quá lo lăng cho Minh Đức nên không biết chăm sóc bản thân, chưa kịp đợi Minh Đức khỏe lại cháu đã đổ bệnh rồi. Sau này phải cẩn thận hơn đấy có biết không?” “.. Cháu biết ạ” Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu.
Kiều Phong Khang đi rồi, ánh mắt của Du Ánh Tuyết cũng không dám nhìn theo bóng anh.
Kiều Vân Nhung đột nhiên thở dài: “Mẹ, mẹ nói xem đứa trẻ Minh Đức cũng thật đáng thương. Đột nhiên lại bị tai nạn xe, đụng phải người ta mà còn bất tỉnh nhân sự. Thằng bé vốn có thể đính hôn với Du Ánh Tuyết, tương lai còn có thể kết hôn nhưng tình hình hiện tại…” Kiều Vân Nhung liếc nhìn bà cụ Kiêu. Du Ánh Tuyết nghe bà ta nhắc đến tên mình thì nhạy cảm ngẩng đầu lên nhìn Kiều Vân Nhung.
“Cũng không biết Du Ánh Tuyết nghĩ thế nào nữa… chỶ sợ… sau này con bé không muốn gả cho Minh Đức nhà chúng ta nữa” Kiều Vân Nhung liếc nhìn Du Ánh Tuyết rồi nói tiếp: “Ánh Tuyết à, cháu cũng đừng trách bác ăn nói khó nghe nhé. Xã hội bây giờ đầy rây những chuyện như gặp họa một cái là thân ai nấy lo. Hôm qua bác có xem một tin tức nói răng con gái nhà người ta nhân lúc bạn trai mình đang hôn mê bất tỉnh mà quan hệ bất chính với người khác.
Haizz, mà người cô ta tăng tịu không phải là ai khác mà chính là anh trai của bạn trai mình. Mẹ, mẹ xem tin tức này có khó coi không chứ? Cô gái kia cũng quá vô tình rồi, không gả cho người ta thì thôi đi, lại còn đâm bạn trai mình nhát dao thứ hai, đúng là quá vô lương tâm mài” Lời của Kiều Vân Nhung từng từ từng chữ đều như đang vạch trần, ngay lập tức khiến Du Ánh Tuyết như ngồi trên bàn chông. Cô mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào.
Ngực cô giống như bị một tảng đá lớn đè lên, đè nén đến mức khiến cô hít thở thôi cũng thấy khó khăn. Lời của Kiều Vân Nhung rõ ràng có ẩn ý, nhưng… không phải bản thân cô đứng là loại người mà bác ấy nhắc đến sao? Sắc mặt bà cụ đã trở nên khá khó coi, quay đầu lại trách măng con gái: “Hôm nay con làm sao vậy? Toàn nói những lời kỳ lạ không thể hiểu nổi!” “Mẹ à, con nói những lời này cũng chỉ vì muốn tốt cho Minh Đức thôi!” “Mẹ thấy con đang sợ thiên hạ này chưa đủ loạn thì có, trái một câu phải một câu” Bình thường bà cụ Kiều luôn dịu dàng ân cần nhưng lúc nghiêm khác lên cũng rất có uy, khiến người khác không dám nhiều lời thêm nữa: “Được rồi, con đừng ở đây nữa, đã không quan tâm đến Minh Đức thì thôi đi, lại còn ở đây gây thêm rắc rối” “Mẹ!” Kiều Vân Nhung rất ấm ức, không phải bà ta đang nói lời thật lòng sao? “Sao còn chưa chịu đi nữa?” Bà cụ Kiều trừng mắt nhìn Kiều Vân Nhung.
Kiều Vân Nhung bị sự uy nghi của bà cụ Kiều làm cho khiếp sợ, cũng không dám nói gì nữa, bà ta chỉ đành cầm lấy túi xách rôi đứng dậy.
Trước khi đi, Kiều Vân Nhung còn liếc Du Ánh Tuyết một cái, tức giận bất bình nói với bà cụ Kiều: “Con thấy cha với mẹ đừng nghĩ đến việc để Hoàng Quyên vào cửa nhà họ Kiều nữa!” Nói rồi bà ta nhấc đôi giày cao gót rời đi.
Loading...

Bà cụ ngồi đó im lặng hồi lâu, tóc mai hai bên thái dương đã điểm bạc trông vô cùng chói mät. Vẻ mặt bà lạnh lùng nghiêm nghị, không nhìn ra được bà đang nghĩ gì.
Du Ánh Tuyết cứng đờ người ngồi ở bên cạnh, thậm chí cô còn không dám thở mạnh.
Bình thường bà cụ luôn hiền từ hòa nhã, nhưng lúc này rõ ràng bà như biến thành một người khác. Du Ánh Tuyết chỉ dám liếc mắt nhìn sang một cái, nhìn thấy bà cụ đang năm chặt chiếc gậy chống trong tay, năm đến trăng bệch.
“Du Ánh Tuyết” Khi Du Ánh Tuyết đang hoảng hốt lo sợ thì đột nhiên bà cụ Kiều lên tiếng.
“Dạ?” Du Ánh Tuyết gần như ngay lập tức đáp lời bà, ngồi thẳng người dậy.
“Cháu sẽ trở thành loại người mà bác cả nói à?” Bà cụ Kiều hỏi thẳng, quay nửa người sang nhìn Du Ánh Tuyết.
Đồi mất sắc bén ngập tràn tính uy hiếp đó như muốn nhìn thấu con người Du Ánh Tuyết, nhìn xuyên vào tận trong trái tim cô. Ánh mắt đó khiến cô kinh hãi, khiếp sợ. Hai tay Du Ánh Tuyết siết chặt, cô im lặng một lúc lâu.
Bà cụ Kiều dường như hơi tức giận, thấp giọng hỏi đồn cô một lần nữa: “Du Ánh Tuyết, bà hỏi lại một lần nữa, cháu là loại người mà bác cả nói ư?” Bà hơi cao giọng lên. Du Ánh Tuyết run lên, gân như ngay lập tức läc đầu.
“Nếu Minh Đức cứ luôn hôn mê bất tỉnh như vậy, cháu sẽ chăm sóc anh ấy..” Cuối cùng Du Ánh Tuyết cũng tìm lại được giọng nói của mình, dường như muốn thuyết phục bà cụ Kiều, cũng như muốn nói với chính mình: “Cháu thật sự sẽ luôn chăm sóc cho anh ấy” “Cháu sẽ không bỏ rơi thăng bé chứ?” Bà cụ hỏi lại.
Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu rồi lại gật đầu: “Vâng” Cô thực sự đang nói thật, nếu Minh Đức thật sự hôn mê bất tỉnh, mối quan hệ giữa cô và chú ba cũng không thể †iếp tục được nữa…
Minh Đức vân đang mê man bất tỉnh mà cô với chú ba lại làm như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện yêu đương, đúng là thật đáng xấu hổ…
Huống hồ… Minh Đức vì bọn họ mới xảy ra tai nạn…
Chỉ là… những lời này cô không dám nhắc đến với Kiều Phong Khang, cô không nỡ.
Trong một khoảng thời gian ngăn ngủi, sự ở lại của cô vào anh đã sớm vượt quá sự mong đợi của cô. Lòng Du Ánh Tuyết như đang quay cuồng, khuôn mặt của Minh Đức và chú ba cứ quay vòng vòng trong tâm trí cô, kéo căng trái tim cô.
Bà cụ Kiều nói: “Bà nội đã nhớ kỹ những lời bây giờ của cháu rồi đấy, cháu đi gọi chú hai và dì Vân trong phòng ngủ đến đây” Du Ánh Tuyết không biết bà cụ đang nghĩ gì, chỉ nghe theo lời bà đứng dậy. Cô đi về phía cửa phòng ngủ với một trái tìm nặng trĩu, rồi gõ cửa theo phép lịch sự.
“Ai đó?” Bên trong, giọng nói trâm khàn của Kiều Nam Thành vang lên, ngay cả giọng điệu cũng hiện rõ sự phờ phạc “Chú hai, là cháu Ánh Tuyết đây. Bà nội bảo cháu đến gọi chú và dì Vân ra ngoài một chút ạ” “Được, cháu nói với bà răng chú và dì sẽ ra ngay đây” Kiều Nam Thành đáp lời Du Ánh Tuyết rồi gọi người vợ đang năm trong lòng mình dậy.
Du Ánh Tuyết đứng ở cửa, hai tay buông thõng xuống. Trong lòng rối loạn, ngay cả đầu óc cô cũng rất rối bời.
Một lúc sau, Kiều Nam Thành từ trong phòng bước ra, dắt theo Trân Ngọc Vân. Tinh thần của hai người đều khá không tốt.
Thấy Du Ánh Tuyết đang đứng ở ngoài cửa, Kiều Nam Thành hỏi: “Cháu biết bà nội có chuyện gì không?” Du Ánh Tuyết lắc đầu, đáp: “Bà nội chỉ bảo cháu gọi cô chú ra, nhưng bà không nói là chuyện gì?” “Chúng ta ra ngoài đi, ra ngoài tự nhiên sẽ biết thôi.” Trần Ngọc Vân nói.
Kiều Nam Thành gật đầu.
Ba người cùng đi tới phòng ngủ. bà cụ Kiều chống gậy ngồi ở đó, cảm xúc trên gương mặt hoàn toàn khác với mọi khi. Trần Ngọc Vân theo bản năng nhìn chồng mình một cái, Kiều Nam Thành không nói gì mà chỉ đi tới trước tiên.

Sau lưng ông ta, Du Ánh Tuyết thấp †hỏm không yên trong lòng. Cô không biết rốt cuộc bà cụ muốn nói gì với vợ chồng chú hai nhưng sự kỳ lạ này khiến lòng cô rất bất an.
Trần Ngọc Vân chỉ cho rằng dáng vẻ này của bà cụ khiến Du Ánh Tuyết sợ, vì thế bà đi sau lưng Kiều Nam Thành rồi thấp giọng nói cô: “Con đừng sợ, mặc dù khi nào tâm trạng bà nội không tốt sẽ có dáng vẻ như vậy nhưng dì đã gả vào nhà họ Kiều bao nhiêu năm nay, thật sự chưa thấy bà nội tức giận bao giờ. Lát nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi” Du Ánh Tuyết gật đầu, miên cưỡng nặn ra một nụ cười.
Kiều Nam Thành ngồi xuống bên cạnh bà cụ Kiều, không biết hai người họ đang bàn bạc gì đó, nhỏ giọng nói qua nói lại. Du Ánh Tuyết và Trân Ngọc Vân đứng cách đó mấy mét nên không thể nghe rõ.
Nhưng, một lúc sau… Kiều Nam Thành hướng ánh mất sang nhìn họ Không, nói đúng ra thì là nhìn Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết thấy khó hiểu, trong lòng khế run rẩy. Cô chỉ nghe thấy Kiều Nam Thành lên tiếng: “Vợ à, em với Ánh Tuyết mau qua đây, mẹ có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hai người” “Vâng” Trần Ngọc Vân đi trước.
Du Ánh Tuyết xoăn xuýt hai tay, không thể không đi theo Trân Ngọc Vân. Nhưng… môi khi tới gân hơn một chút là lòng cô lại nặng tríu thêm một phân.
Trần Ngọc Vân vừa bước tới, bà cụ Kiều đã nhìn xuống chiếc nhân đính viên kim cương to bằng trứng chim bồ câu trên ngón tay áp út của bà.
“Trần Ngọc Vân, con tháo chiếc nhân kia ra đi” Trần Ngọc Vân bối rối hỏi: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại bảo con tháo nhân ra?” Mặc dù thấy nghi hoặc nhưng bà vân làm theo lời bà cụ, tháo chiếc nhãn xuống. Tuy bà cụ nói với Trần Ngọc Vân nhưng ánh mắt lại đặt lên người Du Ánh Tuyết.
“Lúc đầu con cũng đã từng nói, đợi khi nào Minh Đức kết hôn sẽ tặng chiếc nhân này cho con dâu tương lai.
Bây giờ con dâu tương lai của con đang đứng ở trước mặt con rồi đấy, cho nên con tháo nhân ra để Ánh Tuyết đeo vào cũng không bị thiệt đâu.” Du Ánh Tuyết sửng sốt. Trần Ngọc Vân chợt hiểu ra: “Hóa ra mẹ có ý này.
Đương nhiên con sẽ không bịt thiệt, con đã nhận Ánh Tuyết là con dâu từ lâu, chiếc nhân này sớm muộn gì cũng tặng lại cho con bé” Trần Ngọc Vân nói rồi bèn tháo chiếc nhân xuống.
Bà cụ Kiều vươn tay ra nói: “Đưa cho mẹ” Trần Ngọc Vân trao nhân cho mẹ chồng, bà cụ ra hiệu cho Du Ánh Tuyết đang cứng đờ người ở bên cạnh rồi nói: “Ánh Tuyết, cháu qua đây” Du Ánh Tuyết sững sờ nhìn bà cụ, hai tay nặng nề như đổ đầy chì.
Nhưng… cô không thể không bước tới được.
Bà cụ năm lấy tay cô nhưng không đeo ngay chiếc nhân cho cô, bà chỉ nói: “Những điều con vừa nói với bà nội có được tính không?” Bây giờ… thái độ của bà hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị vừa rồi. Bà cụ lại trở nên hòa nhã hiền hậu, càng khiến người ta khó có thể khước Từ.
“Cháu vừa nói bất kế Minh Đức có thế nào cháu cũng sẽ không bỏ rơi nó, đúng không?” “.. Vâng” Du Ánh Tuyết gật đầu, lí nhí đáp một tiếng.
Cô không hề nói dối, đó là những lời thật. Nhưng… lúc này, cô không biết tại sao việc phải nói ra những lời thật đó lại nặng nề một cách khó hiểu như vậy.
“Cháu sẽ luôn chăm sóc thăng bé, không yêu người nào khác mà để nó một mình có đúng không?” Bà cụ tiếp tục hỏi.
Du Ánh Tuyết căn chặt môi dưới, đối mặt với vẻ chờ mong của bà cụ, cô rất muốn thành thật đồng ý nhưng… cô lại nghĩ đến người nào đó.
Nghĩ đến những lần anh đã từng tuyên bố một cách độc đoán räng cô thuộc về anh, nghĩ đến anh đã từng điền cuồng chiếm lấy thân thể cô, nghĩ đến những lo lăng của anh tối qua. Một câu “vâng” đơn giản thôi mà lại như một tảng đá cứng ngắc bị mắc ở cổ họng cô, dù thế nào cũng không nói ra được.
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, Ánh Tuyết không phải là loại người như mẹ nghĩ đâu” Kiều Nam Thành nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.